1
“Viễn Âm, đi uống rượu nhé?” Một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.
“Bây giờ mấy giờ rồi chứ. ” Tôi dụi mắt, liếc nhìn đồng hồ treo tường, sắp mười một giờ đêm.
2
Tôi và Lâm Ngạn Tùng quen biết vào hồi lớp Mười, năm chúng tôi 16 tuổi.
Cậu ấy là hot boy nổi tiếng ở trường trung học, cao ráo đẹp trai, đội trưởng đội bóng rổ.
3
Sau kỳ thi đại học, trong thời gian chờ kết quả, lớp chúng tôi đi ăn liên hoan sớm.
Uông Mộng Lâm ngồi cùng bàn tôi cứ thao thao bất tuyệt kể về những sinh viên tình nguyện.
4
Chẳng qua tôi không hề nghĩ đến, giấc mơ của tôi lại tan vỡ nhanh như vậy.
Sau khi có kết quả thi đại học, cậu ấy đỗ vào một trường nghệ thuật ở Bắc Kinh, mà tôi thì chỉ đỗ một trường đại học loại hai trong thành phố.
5 Năm hai đại học, cậu ấy được một công ty nào đó chọn làm thực tập sinh. Trong hai năm tiếp theo, cậu ấy cực khổ luyện tập, chịu đựng loại tra tấn mà người thường không thể chịu được.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng 5 năm đó, tôi vẫn quyết định đến Bắc Kinh.
7
Nếu như nói, mơ ước là ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, thì thực tế chính là một đầm lầy toàn bùn đen.
Nhóm nhạc của Lâm Ngạn Tùng cứ bình bình như vậy, thu nhập không thể giúp cậu ấy duy trì sinh hoạt hàng ngày.
8
Tin tức này đứng đầu hot search. Trở thành chủ đề bàn tán ầm ĩ.
Cuối cùng tôi cũng nghe được cái tên quen thuộc đó từ những người xung quanh, nhưng không ngờ là lại trong tình huống này.
9
“Đi thôi, muộn lắm rồi. ”
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nửa đêm bị kéo ra ngoài hát karaoke, lại uống rượu nên có chút đau đầu. Còn Lâm Ngạn Tùng thì không biết uống nhiều đến đâu, cả một bàn vỏ chai.