1 Trọc. Trống. Không có lớp lớp cây lúa vàng óng, không có bông lúa đầy ắp -- Trên thực tế, trước mắt cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh trụi lủi! Long Vô Song tốn năm ngày, dùng tốc độ nhanh nhất, thậm chí mạo hiểm mưa gió, thúc ngựa vội vàng tới xem thành quả, trông thấy chính là tình cảnh này.
2 Trong cơn gió nhẹ của mùa thu, mơ hồ tỏa ra một mùi thơm ngát. Ven hồ thành nam, con đường lát đá rộng, cuối đường có một khu đại viện tường cao. Bên ngoài nhà trồng toàn cây hoa quế, hương thơm nhẹ nhàng của hoa quế trong thu, quanh quẩn trong ngoài đại viện.
3 Đêm khuya vắng người, trăng non như lưỡi câu. Trong hậu viện Long Môn khách điếm, tiểu kiều lưu thủy, phong cảnh như tranh. Trong Liên Hoa các, còn lưu một ánh nến.
4 Đêm lạnh như nước, ngân nguyệt nhô lên cao. Công Tôn Minh Đức đứng dưới trăng sáng, chắp tay mà đứng, nhìn dị vật của tường biên. Mông phấn mềm mại, dưới lớp tơ tằm mỏng manh, độ cung mê người, theo bên trong tường xem ra, phong cảnh có thể nói đẹp không sao tả xiết.
5 Ban ngày mùa thu, cảm giác dần dần mát. Thời gian ngọ thiện còn sớm, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động. Ngân Hoa mở cửa, vượt qua ngưỡng cửa, đi theo phía sau nàng hai người đại nam nhân, trang phục một đen một trắng, đặc biệt bắt mắt.
6 Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Trẫm đăng cơ nhiều năm, cảm động tể tướng Công Tôn Minh Đức vất vả cực nhọc phụ tá, vì nước vì dân, đến mức thiên hạ rất xót thương.
7 Mưa thu lất phất. Mưa phùn, rường cột chạm trổ của Long Môn khách điếm tăng thêm một vẻ đẹp lờ mờ. Nhưng vừa vào khách điếm, bầu không khí như đã có đại chiến trước, mỗi người trong lòng run sợ, da kéo căng, chỉ sợ lộ ra một chút sai lầm.
8 Ngọn lửa vẫn rừng rực, đỏ rực mà ấm áp. Long Vô Song trái nghĩ phải nghĩ, giữa việc nhiễm phong hàn và mặc y phục của hắn, hơi lo lắng trong chốc lát.
9 Đèn lồng đỏ lớn treo cao cao. Trên đường cái Huyền Vũ rộng rãi, còn chật ních người đánh cuộc nhìn trò, cả người kinh thành, mặc kệ có việc, không có việc gì, gần như toàn bộ đến bên ngoài Long Môn khách điếm.
10 Đau. Đau quá. . . Chết tiệt, đau quá đau quá đau quá! Long Vô Song giữa tiếng rên rỉ tỉnh lại. Nàng trên giường lớn lộn xộn nằm một hồi lâu, sau một lúc lâu mới phát hiện, một tiếng lại một tiếng rên rỉ kia, là từ trong miệng mình bay ra.
11 Tuyết rơi đúng lúc đầu thu. Mới qua một đêm, cả kinh thành đã bao phủ một tầng tuyết hơi mỏng, giống như bị trù sư* bao một lớp bột đường. (*) trù sư: đầu bếp.
12 Đêm khuya người vắng. Tuyết rơi ngừng lại, nhưng tầng mây dày phía chân trời, che lại màn trời, cũng che lại tinh nguyệt. Lúc đêm tối, Công Tôn Minh Đức băng qua hành lang gấp khúc, trở lại phía sau phủ đệ nhà mình, lầu các hết mức tinh xảo kia.
13 Long Vô Song sau khi quay về tướng gia phủ, lập tức nghe nói, nhân mã Hình bộ chia làm hai đường, đem Hắc Hổ bang ác đồ trong thành ngoài thành một lưới bắt hết.
14 Nắng sớm hiện ra, chỉ chốc lát sau, đường cái Huyền Vũ lại là ngựa xe như nước, người đến người đi. Cửa gỗ Long Môn khách điếm mới vừa mở, những khách nhân thức dậy sớm, cũng đều tới cửa, trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, tiếng tiểu nhị chào hỏi vang dội, cần mẫn gọi món ăn đưa món ăn.
15 Mùa đông giá rét, tuyết bay phiêu phiêu. Giữa bất tri bất giác, thời gian qua nhanh, tháng chạp đến gần. Hoa mai trang nhã, trên đầu nhánh nở ra, mọi nhà đều thu xếp, chuẩn bị tốt cho năm mới.
16 Sắc trời không sáng lên, Công Tôn Minh Đức ngồi trong sách phòng một đêm, trở lại sân nhỏ hai người sống, chuẩn bị thu hồi triều phục. Trong sân nhỏ một mảnh đen như mực, ánh nến không sáng, cũng nghe không thấy tiếng động.
17 Ngày nào đó của tháng giêng, tuyết mịn bay trong không trung, hoa mai run rẩy, xuân hàn se lạnh. Tướng gia phủ lại tới một vị quý khách. Thủ phủ kinh thành vận tải đường thuỷ Nghiêm Diệu Ngọc, đặc biệt đăng môn tới chơi.
18 Tuyết trắng tan rồi, Nguyệt nhi tròn lại khuyết. Trong Liên Hoa các, truyền ra trận trận tiếng khóc. Vô Song, ngươi cũng đừng lại khóc. Hoàng Phủ Trọng khuyên nhủ.
19 Chương kết Ngươi, ngươi còn không bằng một cái hấp thạch ban! Ngươi còn không bằng một tờ công văn! Sáng sớm, lâm triều vừa mới xong, phía sau điện hoàng cung, chợt nghe tiếng tranh chấp của tướng gia và công chúa.