1 Buổi chiều hôm đó, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như cuộc đời này vốn thế. Từ những ô cửa của trường Đại học, tiếng giảng bài văng vẳng vọng ra, hòa quyện vào nhau tạo thành một chuỗi âm thanh huyên náo, xa cách làm N chóng mặt.
2 Lão Sói nói nhìn cái thị trấn của tôi buồn thấy mẹ. Tôi ừ. Hồi tôi còn nhỏ, điều làm tôi vui thích nhất có lẽ là những khi có một đoàn đua xe đạp đi ngang thị trấn.
3 Mà không biết mình lặp lại chuỗi hành động ấy vì lý do gì. Tôi đi ngầy ngật trên đường đêm vắng vẻ, càng đi càng thấy mình bị hút vào bóng tối vô tận.
4 Trong cuốn nhật ký của nàng (trang tiếp theo)Tôi si mê những ngọn đèn trời một cách không thể nào lý giải. Nỗi si mê ấy có lẽ bắt đầu từ một đêm nguyên tiêu nọ, tôi đứng trên một ngọn đồi ở Đà Lạt.
5 Model TaxiHàng tá những tay cò nhà nghỉ bâu lấy hai đứa. Quá quen với chuyện này ở những thành phố du lịch, chúng tôi tỉnh rụi bước đi. Khoảng một cây số thì không còn ai bám theo nữa.
6 Chúng ta hãy chuyện trò. Một buổi chiều khi tôi đang lau dọn quán chuẩn bị mở cửa, Ni nói ở đây có hai người mà không khí lặng lẽ quá. Tôi hơi ngạc nhiên, nghĩ bụng chứ biết nói gì bây giờ.
7 “Ta đã lớn, và Pauxtopxki đã chết”Một đêm trời mưa rả rích, nước bám đầy cửa kính, chỉ thấy ánh đèn đường le lé bên ngoài. Quán vắng không một người khách.