1 Sáu năm về trước.
- Mộ Sở, nghe nói cậu đá đàn anh Lâu để yêu tài tử khoa âm nhạc à? Có thật không thế?
Tần Mộ Sở vừa tan tiết giải phẫu thì đã có bạn học thích buôn dưa chạy đến hỏi han.
2 Sáu năm sau.
Trong khách sạn thuyền buồm bảy sao Empire State.
- Dung Nhan, cậu có dám chắc bạn trai cậu đang ở đây không đấy?
Tần Mộ Sở nhìn đại sảnh khách sạn lộng lẫy khí thế mà không dám tin vào mắt mình:
- Thuê phòng ở đây chẳng một vạn cũng phải mấy nghìn đấy!
Lục Dung Nhan nghiến răng tức giận:
Mình cực kì dám chắc là đằng khác! Ngay trong phòng 5888 ấy! Tên khốn Lý Ý Khâm đó bám váy một phú bà rất lắm tiền! … Thế cũng được hả?!
Tần Mộ Sở khinh bỉ tột độ.
3 Đúng là mặt chó lòng lang! Bại hoại!
Tần Mộ Sở âm thầm phỉ nhổ trong lòng.
Chiếc chăn màu trắng trên giường cuộn kín đôi mèo mả gà đồng, làm cho Tần Mộ Sở không nhìn rõ người bên trong.
4 - Tần Mộ Sở, sáu năm không gặp, chẳng ngờ cô vẫn rẻ tiền như xưa!
Giọng nói của hắn khàn khàn, và câu từ hắn nói ra sắc như dao bén, đâm thẳng vào trái tim của Tần Mộ Sở.
5 - Tần Mộ Sở, cô đã nợ tôi đêm nay từ sáu năm về trước rồi! Một trăm vạn không dễ kiếm thế đâu!
Lạnh lùng nói xong câu ấy, tấm lưng rộng ưỡn thẳng lên…
Ngay sau đó, hắn chiếm cô thành của mình mà không hề báo trước!
Thậm chí còn không có cả khúc dạo đầu!
- Áaaa
Tần Mộ Sở hét lên trong đau đớn.
6 Sáng sớm.
Khi từng tia nắng ấm chiếu rọi vào căn phòng ngủ xa hoa, lướt nhẹ trên khuôn mặt trắng nõn của Tần Mộ Sở, cô mới từ từ tỉnh giấc.
Lúc Tần Mộ Sở nghiêng người, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, tay chân cứ như bị tháo ra rồi ráp lại, còn phía dưới truyền tới cơn đau đớn như bị xé rách…
Trên chiếc giường trắng vẫn còn dấu vết phóng túng của tối hôm qua.
7 Lúc Tần Mộ Sở về nhà đã hơn mười giờ sáng.
- Thiếu phu nhân, sao bây giờ cô mới về? Hôm qua lại bận suốt cả đêm à?
Tần Mộ Sở vừa bước vào cổng biệt thử thì chị Lý liền cung kính ra đón.
8 Trưa hôm đó, Tần Mộ Sở đi làm.
Lúc cô vừa ngồi xuống thì Lục Dung Nhan xáp lại nói với vẻ kích động:
Mộ Sở, hôm nay chủ nhiệm khoa mới của chúng ta tới rồi đó! Thế à? Tần Mộ Sở nhướng mày lên, dường như cô chẳng hứng thú lắm về vụ này.
9 Diệp Lâm Phong nghe thấy hết những lời mà Vương Di vừa nói, đoạn cô ta xoay người lại, rồi cười một cách kiêu căng:
Anh rể tôi muốn chọn tôi thì mấy người ghen tị à? Mà mấy người lau nước miếng buồn nôn ở khóe miệng đi! Bộ bình thường mấy người không lấy gương ra tự ngắm mình sao? Anh rể tôi sao có thể chú ý tới thứ như mấy người kia chứ? Đừng suốt ngày nằm mơ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nữa!!.
10 Cô ngây người ra. . .
Không ngờ Trình Huyên Oánh lại nhấn nút mở cửa, cô ta mỉm cười với Tần Mộ Sở đang đứng bên ngoài:
Bác sĩ Tần, cô đứng ngây ra đứng làm gì thế? Mau vào đi!.
11 Tần Mộ Sở bước ra từ thang máy, giống như như người bại trận mà bỏ chạy.
Về đến văn phòng tâm tình vẫn không thể nào bình tĩnh lại.
Cô chưa từng nghĩ đến, họ cư nhiên lại gặp nhau như vậy.
12 Cổ họng gợi cảm của hắn động đậy một cái, đột nhiên hắn đưa tay ra bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn đang làm loạn trước ngực mình của cô:
Bác sĩ Tần, đang ở nơi công cộng, còn có biết bao nhiêu đồng nghiệp đều đang nhìn, cô lại sờ qua sờ lại trên người tôi, e là không thích hợp cho lắm nhỉ? Người khác không biết còn tưởng là.
13 Ánh mắt lãnh đạm của Lâu Tư Trầm có ý vị khác nhìn về phía tượng đồng đối diện, nhưng lại vô ý mà trả lời:
Canh súp đang nóng, bị một cô bác sĩ thực tập không biết tên gì đụng phải làm bỏng.
14 Còn nữa, đối với anh ta, thực ra từ sáu năm trước lúc chia tay, tôi cũng hết cái tâm tư đó rồi! Tôi từ lâu đã. . . . . . không còn yêu anh ta nữa rồi! Sau này, cũng sẽ không yêu!
Tần Mộ Sở nói xong nhưng lời đó, chỉ cam thấy sắc mặt của Trình Huyên Oánh có chút quái lạ, thậm chí có chút hoảng loạn.
15 Hiếm khi Tần Mộ Sở Tan làm sớm.
Cô không đến biệt thự, mà nơi đầu tiên cô đi là đến trường mẫu giáo, đón cô con gái bảo bối về nhà của họ.
Bình thường cô không về biệt thự Lý tẩu cũng sẽ klhoong hỏi nhiều, Lý tẩu biết công việc của cô bận rộn, cũng thỉnh thoảng sẽ về nhà cũ mà ở, lý do mà Tần Mộ Sở đưa ra cũng rất đơn giản, căn nhà đó là căn nhà của cô và mẹ cô lúc trước, ở đó có kỉ niệm mà cô và mẹ cô, cho nên, cô không nỡ để ngôi nhà đó hoang vắng một mình, thỉnh thoảng cũng sẽ đến đó ở vài ngày, thuận tiện dọn dẹp một chút.
16 Mẹ ơi, mẹ không cần xin lỗi Đuôi Nhỏ đâu, Đuôi Nhỏ sớm đã hết đau rồi! Con biết mẹ không phải cố ý mà.
Đứa trẻ vừa nói xong, liền tiến lại gần, hôn nhẹ vào mặt của Tần Mộ Sở, nhẹ nhàng dỗ dành,
- Mẹ ơi, mẹ đừng tự trách mình.
17 - Ơ! Thật sự nghĩ mình ghê gớm lắm à! Diệp Lâm Phong, cô nghĩ cô là ai vậy? Cô là viện trưởng à, hay là con gái của viện trưởng hả? Chẳng qua cũng chỉ cháu gái mà thôi, vậy mà muốn, chó cậy thế chủ à! Có phải còn chê những cái tát lúc nãy chưa đủ mạnh đúng không?
Vương Di không phải dạng dễ ức hiếp đâu, chỉ vài ba câu đã làm cho cô ta cứng họng rồi.
18 Lâu Tư Trầm nhếch nhẹ đôi chân mày, nhưng nét mặt vẫn rất nghiêm túc, - Là như vậy sao, tôi nghĩ cô nên từ chức đừng có làm công việc này nữa! Nếu ngay cả việc đảm nhận trợ lý thực tập cô cũng không làm được, vậy sau này sao dám để cô làm bác sĩ được? Làm sao dám để cô một mình đứng trên bàn mổ? Với thái độ và trách nhiệm đối với bệnh nhân và bệnh viện, tôi khuyên cô, tốt nhất nên từ chức đi!
-.
19 Chuyện cô bị chọn làm trợ lý của Lâu Tư Trầm, thật sự là không có chút gì liên quan đến Lâu Tư Trầm ư? Đều do giáo sư Lưu tự mình đề cử ư?!
Nhưng lúc nãy cô lại thô lỗ như vậy, tự biên tự diễn đi kiếm hắn để biết lý do?!
Trời ơi!!
Chắc Lâu Tư Trầm nhất định sẽ nghĩ cô đang diễn hề đó? Chẳng trách biểu cảm lúc nãy của anh ta như cười mà lại không cười vậy! Thì ra, là đang cười cô.
20 Hít vài cái thật sâu, vừa định đứng dậy đi, liền nghe Lục Dung Nhan vừa cười vừa nói:
Mộ Sở, cô làm gì vậy, đi gặp chủ nhiệm Lâu có cần phải tập hít thở như vậy không? Sao vậy? Sợ anh ta đẹp trai đến nỗi không thở được hả?.