1 “Dao Dao, kéo rèm ra…”Tôi nghe thấy mẹ dùng giọng nói khàn khàn yếu ớt như vậy gọi tôi. Do dự một lúc, tôi đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, chậm rãi kéo bức màn ra.
2 Tay của tôi bị cột vào sau lưng, toàn thân bị ném vào trong một chiếc xe ngựa, cả người vẫn còn thấy kinh hãi. Ngực đau nhức kịch liệt trong lúc đột nhiên bị mất đi ý thức kia, tôi còn cho là mình bị phát bệnh tim.
3 Từ ngày hôm qua bị cho là Trì tiểu thư rồi bị bắt về nhà cho tới ngày hôm nay xuất giá đã qua một ngày một đêm, tôi đối với đêm động phòng của chính mình cũng đã đặt ra rất nhiều giả thiết cùng chuẩn bị.
4 Lâu Thiếu Bạch đi đến phía sau tôi, đứng lại, ánh mắt của tôi cùng anh ta chạm nhau qua tấm kính trên bàn trang điểm mạ vàng uyên ương. Trong phòng này cũng có đèn điện, nhưng bởi vì là đêm tân hôn cho nên không mở, vẫn thắp cặp nến đỏ.
5 Đêm tân hôm, khuya khoắt, một người phụ nữ gọi điện thoại đến gọi anh ta đi. Tôi không hề bất mãn với cú điện thoại này, ngược lại, cực kì cảm kích. Ít nhất anh ta cũng để cho tôi tạm thời tránh khỏi sự tiếp theo mà tôi có thể gọi là một đêm tân hôn tuyệt đối không vui sướng.
6
7 Tôi đứng đằng sau bức màn nhìn xuống, trông thấy bóng lưng Lâu Thiếu Bạch bước nhanh đi ra ngoài cửa lớn, trong lòng dâng lên một cảm giác không được tự nhiên nói không nên lời.
8 “Lâu Thiếu Bạch không có nhà. ”Tôi cầm điện thoại lên, hai mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, mở miệng tùy ý nói. Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, tôi lại alo hai tiếng, thấy không có động tĩnh gì, đang muốn ngắt điện thoại thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười ngắn của một người phụ nữ.
9 Tôi có chút bất ngờ, theo phản xạ muốn phản đối, miệng vừa mở ra thì bóng dáng của anh ta biến mất khỏi cửa lớn phòng khách, chỉ đành phải ngậm miệng lại.
10
11 Không ngờ tôi trở mặt quá nhanh hay là đột nhiên bị tôi tuôn ra một đống câu chửi tục mà mắng vào mặt, tóm lại chiếc gối thuận lợi mà bay vào khuôn mặt anh ta, lại từ trên mặt anh ta bắn ra ngoài, rơi trên sàn nhà.
12
13 Cả ngày Lâu Thiếu Bạch không trở về. Buổi tối Chung tiểu thư ra ngoài vừa trở về cũng ăn tối với tôi, cô ta ngồi đối diện thỉnh thoảng lại nhìn tôi chằm chằm.
14 Nếu đã có đường lui thì tôi quyết định tốc chiến tốc thắng. Ngày hôm sau thừa dịp Chung tiểu thư ra ngoài, tôi gọi vệ binh đưa đến bộ tư lệnh. Vệ binh còn rất trẻ tuổi, bề ngoài chỉ khoảng hơn hai mươi, không dám nhìn thẳng váo mắt tôi, hơi hơi cúi đầu, có chút khó xử nói: “Phu nhân, việc này…” “Lâu Thiếu Bạch chỉ nói cậu bảo vệ tôi, cũng chưa nói không cho tôi ra ngoài.
15
16 Tôi vội vàng buông lỏng hàm răng ra. Anh ta rút ngón tay đi. Tôi chú ý thấy trên ngón tay anh ta ngoại trừ một dấu răng hình chữ L, còn kéo theo một đường màu trắng dài nhỏ, nước miếng của tôi dính trên đấy.
17 Tôi vừa mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng ‘cô lỗ lỗ’, khẽ giật mình, lúc này mới phát giác là từ trong bụng mình vọng ra. Cả ngày tôi không ăn một hạt cơm, bụng rỗng đi ngủ, tỉnh lại thì lại giằng co một lúc như vậy, cũng đã quên mất cái bụng đói của mình.
18 Môi của tôi gắt gao dán lên môi anh ta, cảm giác được thân thể anh ta trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Khoảng vài giây sau, tôi duỗi đầu lưỡi của mình ra, lặng lẽ liếm qua môi anh ta, sau đó dưới ánh mắt hóa đá của mọi người buông lỏng anh ta ra, nhưng tay vẫn còn đặt trên cổ anh ta.
19 Vết thương của anh ta là ở bên vai phải, góc áo chỗ đó đã sớm bị máu nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Tôi cởi áo của anh ta ra, nhìn thoáng qua, chỉ biết viên đạn này đã bắn trúng động mạch chủ của cánh tay.
20