1 Cởi quần ra.
Dưới ánh đèn chói lóa, Tiêu Ý Ý siết chặt nắm tay, ngồi bó gối ớ đầu giường, thân thể không ngừng run rẩy, sắc mặt ngày càng đỏ, một đôi mắt trẻ con, liếc nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường đang giữ lấy quần xi-líp của chính mình, thúc giục:
-Nhanh lên một chút!
Con mắt của người đàn ông lóe lên, yếu ớt run rẩy:
-Tiêu tiểu thư, tôi là.
2 Hai tay cô ôm lấy cổ hắn:
- Ra giá đi, tôi mang anh theo.
Gân xanh của người đàn ông nổi lên.
Người phụ nữ này, lại dám coi hắn là “tiểu ca”.
- Buông tay ra.
3 - Vân ca ca. . . . . .
Người đàn ông bỗng chốc mở mắt ra:
- Kêu ai cơ?
Ý Ý mở đôi mắt đang mê man, trợn mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ bẹp một cái, hỏi hắn:
- Em không xinh đẹp sao? Em không tốt sao?
Tròng mắt thâm thúy của người đàn ông như bị đổ mực, nhuộm một màu càng ngày càng đen, hô hấp càng tăng thêm một phần.
4 Ngày hôm sau.
Ý Ý tỉnh lại, cảm thấy thân thể toàn thân đau nhức, mắt còn chưa mở, cảm nhận tia sáng chói mắt chiếu vào mí mắt, mông lung một tầng sáng loang lổ, cô cố sức xoa mắt hai cái, trợn mắt nhìn một cái, đột nhiên cảm giác được đầu đau như muốn nứt.
5 Nam Cảnh Thâm hạ mắt, khóe môi cong lên nụ cười nhạt, cánh tay dài duỗi ra cầm lấy bao thuốc:
-Xin lỗi các vị, Tứ gia và thiếu phu nhân còn muốn nghỉ ngơi, nếu như muốn hỏi, xin đi đến nơi họp báo của Hoa Thụy, một giờ sau, Tứ gia sẽ đến gặp các vị.
6 Tám giờ rưỡi sáng.
Phó tổng Hoa Thụy tuyên bố sắp xếp mở cuộc họp.
Những phóng viên vào được đây đều đã cùng Hoa Thụy có nhiều năm hợp tác, lần họp báo này chỉ là đi ngang qua sân khấu, dù sao xét cho cùng vị phó tổng này đã gây chấn động lớn khi về nước.
7 Cô ta dùng cằm chỉ trỏ:
- Lấy cho chị cái khăn đội đầu đi.
Mi tâm Ý Ý run rẩy lợi hại, trong người có một cỗ buồn nôn muốn xông lên.
Bị ánh mắt khiêu khích đắc ý nhìn chăm chú, cô vốn muốn giận điên lên, đè cô ta xuống, nhất định phải lột bỏ cái mặt đang cười kia của cô ta:
- Được, em mang tới cho chị.
8 Cô vì sao lấy chồng, Nam Vân từ trước đến giờ chưa từng hỏi qua, dù cho hắn có hỏi, dù cho hắn phát hiện cuộc hôn nhân buồn cười này của cô là do mẹ con Tiêu Tĩnh Đình, thực sự hắn còn chả muốn quan tâm đến.
9 Cô ta như người điên nắm lấy tay hắn, sau đó hoảng hốt, con mắt quét xuống dưới đài nhìn Tiêu Ý Ý đứng đó.
Cách hai mắt đẫm lệ, cũng có thể thấy được tia sắc lạnh trong mắt cô ta bắn ra.
10 - Cố Diễn, chuẩn bị xe, đưa Tiêu Tĩnh Đình về Nam gia.
Nam Vân dừng lại, xoay người, khó tin nhìn Nam cảnh Thâm:
- Chú Tư, chú có ý gì?
- Hôn sự của con, là do ông nội cho phép, đàn ông Nam gia tối kị chính là không chịu trách nhiệm, nếu con kết hôn, cô ta sẽ là vợ con.
11 Mi tâm của người đàn ông nhăn lại, con ngươi đen nhìn cả người cô bị rượu làm ướt nhẹp, môi mỏng khẽ câu lên:
- Tùy em.
Xe khởi động.
Hai cửa sổ phía trước đều mở, không cảm thấy tĩnh lặng, lúc gió lạnh thổi vào, Ý Ý mới cảm thấy trên người có chút lạnh.
12 Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, ánh mắt trong suốt như ngọc lưu ly vậy, đôi mắt to tràn đầy cầu xin và hy vọng.
Giống như là một việc gì đó rất hệ trọng không thể không cầu xin hắn, còn hận không thể trực tiếp quỳ xuống.
13 Không đắt, chỉ tầm tám mươi vạn.
Nói xong, hắn kiêu ngạo hướng về chỗ đậu xe mà đi.
Ý Ý dừng lại cước bộ, trong đầu toàn là tiếng ong ong.
Tám mươi vạn.
14 Suốt ruột, Ý Ý nhéo Bạc Tư một phen.
Hắn cư nhiên không có phản ứng, như là không biết đau, con mắt đen không chớp mắt cứ nhìn chằm chằm Nam Cảnh Thâm.
15 Đến cửa phòng ngủ, Ý Ý đi ra, trong tay cầm hai cái rương đựng chi phiếu, giao cho Hồ bá.
- Giao cho ông đấy, con không có giữ gì hết nữa đó nha!
Cô rầu rĩ nói, ánh mắt không thèm nhìn về cái rương, nói xong liền đóng cửa lại.
16 Trên người cô ta vẫn còn mặc áo cưới, vài chỗ bị xé rách, chỗ vai áo cưới đắt tiền bị xé nát như vải bố, làn váy cũng vấy bẩn, như bị người ta xách lên ném vào trong bùn.
17 Có thể không cao hứng sao, có thể không kích động sao.
Cô ta hận không thể lập tức làm mất mặt đám người dám chê cười cô ta.
- Cám ơn tứ. . . . .
18 - Gì ạ?
Cô không có nghe rõ.
Hồ bá muốn giải thích, nhưng không biết nên nói ra như thế nào.
Ông đã sống lâu như vậy, cũng chưa thấy qua vợ chồng có quan hệ lạnh nhạt như vậy, kỳ thật nói là lạnh nhạt nhạt, cũng không đúng lắm, ít nhất Nam tứ gia yêu thương Tiêu Ý Ý đến tận xương tủy, ngoại trừ chưa bao giờ nhìn cô, nhưng trên phương diện khác, thật sự là một người chồng tốt cực hạn.
19 Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ lớn sát đất chiếu vào trong, phát họa hình dáng cương nghị, trí tuệ của người đàn ông, khuôn mặt được viền vàng rực rỡ, con ngươi gợn sóng không một chút e sợ, làm cho người ta nắm không ra sự bí hiểm bên trong.
20 Nhìn từ trên xuống dưới, người đàn ông này có dáng người cao thẳng, lông mày cong che đi con mắt thâm trầm khó dò, ca-ra-vat ngay ngắn, cổ áo phẳng phiu đâu vào đấy ở hai bên, thân cao rắn rỏi, mặc dù là đang ngồi, cũng chỉ thấp hơn cô một cái đầu.