1 - " Tiểu thư, khoảng 1h nửa chúng ta sẽ tới biệt thự của Phùng gia. Cô mới vừa xuống máy bay hay là nằm nghĩ ngơi một lát đi. "Trên một chiếc ô tô sang trọng màu bạc.
2 Bàn tay ôm lấy bên má bị tát. Cậu con trai đưa mắt ai oán nhìn Du Linh. Tại sao chứ? Cậu ngoan ngoãn không làm phiền cô mà, sao cô ấy lại tát cậu. Thật là đau nha.
3 Tiến vào bên trong biệt thự cô liền nhìn thấy một lão nhân gia trên dưới 80 nhưng vẫn khỏe khoắn đứng nói chuyện với một số nhân vật cấp cao trong giới chính trị.
4 - " Alô?. . . . "- ". . . . . . . . . "-" Được. Tôi sẽ đến ngay. "÷÷÷÷÷÷÷÷==÷==÷==÷÷=÷Hôm nay Du Linh cô phải tăng ca đến 10h mấy mới về tới nhà. Vừa tắm xong liền nhận được một cuộc điện thoại.
5 Nhìn người con trai trước mặt ngoan ngoãn ăn cơm bỗng trong lòng Du Linh xưa nay lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Nhưng cô lại xem nhẹ nó mà chỉ nghĩ đối xử với Phùng Nhạc như một đứa trẻ là được.
6 - " Alô Du tiểu thư. . . . . . . . . Vâng. . . . . . . . . . Tôi biết rồi. . . . . . . . . . . . . "Lâm quản gia gọi điện cho Du Linh cùng cô đại khái nói sơ qua hoàn cảnh ở đây rồi ông quay đầu nói với người ở trong phòng.
7 Người nào đó mặc kệ ánh mắt của mọi người mà kéo người con gái bên cạnh ôm vào trong lòng. - " Không được đụng vào Linh linh của con. "Ôm cô trong lòng Phùng Nhạc trừng trừng nhìn cha của mình.
8 - " Dưới chờ Linh Linh thật là lâu nha. "Phùng Nhạc làm biểu hiện uất ức cuối đầu nhìn chân. Du Linh tức giận mà mắc cười. Gì chứ? Cô lên đây chưa bao lâu mà hắn nói như cô bỏ đi luôn vậy.
9 Thời gian chầm chậm trôi qua tâm tình của Phùng Nhạc cũng bình tĩnh trở lại. Nhưng hắn vẫn ôm Du Linh chặt chẽ không buông. "Được rồi. Tiểu Nhạc ngoan lắm.
10 Tại công ty Du thị. Nhìn người đàn ông trước mặt ký ức dường như đã quên mất lại quay về trong đầu Du Linh. 7 năm trước tại Pháp. Lúc này Du Linh vốn là con gái cưng của Du gia lại quyết định sang Pháp du học và còn che dấu thân phận của mình.
11 Vừa cằm điện thoại lên tính điện cho Phùng Nhạc thì điện thoại trên bàn vang lên. Nhẹ bắt máy. "Có việc gì không?""Giám đốc. Có người xưng là Phùng Nhạc đến muốn gặp cô.
12 Sau bửa ăn về thì đã tối. Đương nhiên Phùng Nhạc vẫn sẽ tiếp tục chiếm cứ cùng giường với Du Linh. Cuộc sống hai người bắt đầu đi vào quỹ đạo. Hợp đồng của Du thị và Phùng thị cũng đã ký.
13 Phương Húc bước vào nhà rất tự nhiên mà ngồi xuống sôpha ở phòng khách. Nhìn bóng dáng mảnh mai của người con gái hắn yêu đang bận rộn trong bếp thì không biết sao hắn cứ cảm thấy như đã quay về 7 năm trước.
14 "Bốp. " Một cú đấm ngay má không hề nương tay. Cảnh tượng trước mắt khiến Du Linh hoảng hồn. Gì đây? Hành động chỉ trong nháy mắt khi Phương Húc vừa kéo tay cô thì người vốn im lìm một bên là Phùng Nhạc lại bật dậy ban ngay cho Phương Húc một cú đấm vào má phải.
15 Đối với biểu hiện khác lạ của Phùng Nhạc thì Du Linh thật sự không dám bước tới. Cô sợ nếu như mình lỡ làm gì đó khiến hắn lại kích động nên chỉ đứng im một chỗ nhìn Phùng Nhạc đang ôm đầu vẻ mặt đau khổ.
16 Suốt một đêm mộng mị không hề có giấc ngủ ngon lành. Hình ảnh khi Phùng Nhạc trở nên điên cuồng cùng với khi hắn bị đám người áo vest đen đánh ngất đưa đi luôn xuất hiện trong đầu cô.
17 "Phùng Nhạc. Tôi. . . . . . Linh Linh đến rồi đây. "Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, có lẻ đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi mấy năm Du Linh mới nói chuyện bằng giọng nói như vậy.
18 "Cốc cốc cốc. Cháu, Du Linh đây. ""Ừm. Vào đi. "'Cạch'Mở cửa bước vào. Du Linh nhìn Phùng đại lão gia và Phùng Hạo đang ngồi trên bàn trà nhìn cô. Du Linh cảm giác cứ như họ đã ngồi sẵn ở đó chờ mình rất lâu rồi thì phải.
19 Sau câu nói đó của Du Linh, không khí trong phòng có vẻ hòa hoãn hơn. Thái độ của cha con Phùng gia đối với Du Linh cũng trở nên tốt hơn, không còn khách sáo như trước nửa.
20 Không nhanh không chậm cuối cùng Phùng Nhạc cũng ngoan ngoãn ăn hết 1 tô cháo thập cẩm cùng 1 ly sửa dành cho buổi sáng. Du Linh nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau miệng cho cậu.