1 Kỷ Duy Ninh nằm sấp ở trên chiếc giường lớn, thư thái hóa giải mệt mỏi của cô trong mấy tháng nay, khiến cho cả người đều buông lỏng.
Về nước hơn hai tháng, cô mỗi ngày đều phải phẫu thuật rất nhiều ca lớn nhỏ.
2 Điện thoại di động trên đầu giường rung lên, Kỷ Duy Ninh lười biếng trở mình, bàn tay cầm lấy điện thoại màu trắng. Trên màn hình hiện ra một chuỗi số cô không biết, cô dừng một chút rồi nhẹ nhàng nhấn nút trả lời.
3 “Cô Kỷ?” Từ Mộ Xuyên đút hai tay vào trong túi quần, giọng nói vô cùng dễ nghe: “Giữa cô và tôi, có chuyện gì để nói?”
Những người ở phía sau sớm đã nghe theo lệnh của anh, mang theo Tần Thuật rời đi, không gian rộng lớn như vậy giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
4 Chiếc xe Cayenne màu đen lại dừng trước cửa tiệm rượu, Tần Thuật tựa vào bên cạnh xe, nhìn thấy ông chủ của mình rảo bước đi ra, nhanh chóng đứng thẳng người, mở cửa sau xe ra.
5 Beta: Sammie_96
Lúc trở về, Kỷ Duy Ninh tùy tiện đi lên một chiếc xe buýt, lúc trở lại nhà trọ thì đã sau hai giờ , nàng đến cùng cũng không cẩn thận nghĩ tại sao Từ Mộ Xuyên lại nói như vậy.
6 Beta: Đào
Người bạn thân Kiều Tuân không có ở đây làm cuộc sống của cô không còn sôi động như trước mà trở nên ảm đạm, thiếu vắng. Trong khi bên kia, Từ Mộ xuyên lại khá trầm lặng, ít khi dành thời gian nói chuyện với Kỷ Duy Ninh một lời làm cô không thể đoán ra được anh đang suy tính điều gì.
7 Cổ họng giống như bị tắc nghẽn bởi vô số hạt cát, khiến cô rất khó chịu.
Kỷ Duy Ninh không biết làm sao để tiêu hóa nổi scandal động trời này, trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ tới một chuyện duy nhất là phải ngay lập tức gọi điện cho Giang Thừa Si.
8 Kỷ Duy Ninh nghi hoặc, nhìn số điện thoại vừa gọi đến, là một số máy nước ngoài.
Cô vừa về nước không lâu. Hơn nữa, ở nước ngoài trừ Giang Thừa Si ra, thì những người đàn ông khác cô đã sớm không còn liên lạc nữa.
9 Ghế sô pha của phòng khách đối diện với cửa sổ sát đất to lớn, ánh nắng buổi chiều dịu dàng bao lên thành phố một màu thật đẹp, giống như khoác lên ánh vàng rực rỡ.
10 "Không cần xin phép Giang Thừa Si một tiếng ư? "
Anh nhẹ nhàng nói một câu đầy ẩn ý, nhưng làm cho Kỷ Duy Ninh kinh ngạc ngẩng đầu lên. Ánh mắt của anh ẩn chứa quá nhiều ý nghĩ sâu xa, bị anh nhìn chăm chú lâu như vậy nên cô lập tức có cảm giác như mình bị nhìn xuyên qua.
11 Từ Mộ Xuyên làm việc rất nhanh, ngày hôm sau Kỷ Duy Ninh được gọi vào phòng viện trưởng.
Sầm viện trưởng gọi Kỷ Duy Ninh vào văn phòng, nói chuyện cực kì chân thành, đại khái nói lên lập trường của mình là vì phải lấy đại cục làm trọng nên mới bất đắc dĩ làm như vậy, đồng thời căn dặn Kỷ Duy Ninh phải nắm chắc cơ hội cấp cứu lần này.
12 Kỷ Duy Ninh không hiểu rõ suy nghĩ của Từ Mộ Xuyên. Anh để Diệp Tịnh cùng dì Lưu đi theo tài xế trở về nhà cũ của Từ gia, lại để cho cô ngồi xe của anh quay về nhà trọ.
13 Những căn biệt thự trong Thành Bắc đều mang dấu vết của thời gian, lúc ban đầu là người giàu có ở Tuệ Thành tụ tập. Từ gia là gia tộc tồn tại đã trăm năm, đương nhiên cũng ở nơi này.
14 Thời điểm chiếc Cayenne màu đen đến sân nhà họ Từ, người đợi ở cửa đã sớm mừng rỡ chạy vào nhà: "Phu nhân, đại thiếu gia đã về. "
Người phụ nữ nghe thấy tiếng nói liền đi ra, cả người mặc bộ sườn xám màu trắng dài đến trên đầu gối, đầu tóc tỉ mỉ búi sau đầu, bước chân tao nhã, từ phòng bếp hướng tới cửa.
15 Bữa cơm này, Kỷ Duy Ninh phải ăn trong bầu không khí khó chịu.
Trên bàn ăn nhà họ Từ rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức ngay cả âm thanh nhai đồ ăn cũng có thể nghe được, hơn nữa người ngồi ở ghế chính là Từ lão gia mang vẻ mặt không tốt.
16 Sau khi Từ Mộ Xuyên nói như vậy, Kỷ Duy Ninh không nhịn được ngẩng đầunhìn Diệp Tinh đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Cô nghĩ cô ấy sẽ tức giận, ít nhất thì khuôn mặt sẽ có chút không vui, nhưng khi cô nhìn chăm chú một hồi lâu, nét mặt cô ấy vẫn không thay đổi.
17 Hắn dừng lại, xoay người nhìn Kỷ Duy Ninh, hơi cong khóe môi, thoáng cười trào phúng : "Là một bác sĩ lâu năm, cô có lập trường gì để cùng ta nói lời như vậy?"
Kỷ Duy Ninh không lên tiếng, ngẩng đầu hướng cầu thang nhìn nam nhân, nhưng chợt phát hiện chỗ giữa trán hắn vừa mới bị thìa ném qua, lúc này có chút ít tím xanh, ở chính giữa có một chút tia máu.
18 Hắn dừng lại, xoay người nhìn Kỷ Duy Ninh, hơi cong khóe môi, thoáng cười trào phúng : “Là một bác sĩ lâu năm, cô có lập trường gì để cùng ta nói lời như vậy?”
Kỷ Duy Ninh không lên tiếng, ngẩng đầu hướng cầu thang nhìn nam nhân, nhưng chợt phát hiện chỗ giữa trán hắn vừa mới bị thìa ném qua, lúc này có chút ít tím xanh, ở chính giữa có một chút tia máu.