1 Tính cách của anh trai tôi rất khó chịu, còn tôi thì tốt tính lắm. Trong sâu thẳm, tôi luôn mong đợi một ngày có được cơ hội đá anh ấy ngã lăn quay trên mặt đất, điên cuồng đạp anh ấy mười tám cái, rồi lại dùng lời cay nghiệt sỉ nhục anh ấy suốt hai mươi tư giờ.
2 Tuy anh trai lớn hơn tôi năm tuổi, nhưng vì tôi đi học sớm, thế nên anh chỉ hơn tôi bốn lớp. Tôi lên lớp 8, anh học lớp 12. Ý kiến của người lớn chia làm hai phe.
3 Trước giờ tôi sợ lạnh, nhưng dù cầu nguyện thế nào, mùa đông đau khổ vẫn đến. Đã mặc thêm áo lông bên trong đồng phục, nhưng lúc rời giường để đi học mỗi ngày thực sự vẫn là một trận chiến.
4 Đó là màn pháo hoa đẹp nhất mà tôi được ngắm trong suốt cuộc đời này, tuy chỉ là thoáng chốc, mà lại khắc cốt ghi tâm, đủ để cho tôi của rất nhiều năm sau đó khi nhớ lại vẫn có thể mỉm cười.
5 Tháng Bảy năm ấy, anh thi tốt nghiệp phổ thông. Chú và thím đều rất để tâm đến chuyện này. Tuy không xe đón xe đưa rồi đợi ở ngoài cổng trường như các phụ huynh khác, nhưng chỉ cần anh về, hai người đều có vẻ khẩn trương.
6 Tháng Chín năm đó, anh đi Bắc Kinh học đại họcAnh nhất quyết đi nhập học một mình, không cần chú thím đưa đi. Lúc chúng tôi từ sân bay ra, có chiếc máy bay xẹt ngang bầu trời, lưu lại một làn mây khói mỏng mảnh.
7 Cô ấy dường như trở nên cô độc. Khi hết giờ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, tan học liền chạy nhanh đi, lúc được nghỉ cũng không chơi cùng chúng tôi, cả cuộc sống dường như chỉ tập trung vào Tô Liệt.
8 Sau một đêm, Gia Hinh thay đổi rất nhiều. Tôi không biết Tô Liệt đã nói gì với cô ấy, là thẳng thắn khuyên bảo hay nói lời đắng cay. Nhưng cũng không quan trọng nữa, quan trọng là.
9 Bùi Lương Vũ chuyển đến lớp chúng tôi vào một buổi sáng, lúc hết tiết thứ hai. Khi đó tôi đang gục trên bàn học ngủ, mơ màng nghe thấy phía sau có tiếng kéo bàn, nhưng vẫn mặc kệ mà ngủ tiếp.
10 Hôm sau đến lớp, La Duy không chạy loăng quăng như thường, mà ngồi yên tại chỗ cười tủm tỉm, khiến mọi người không thể không chú ý. Hỏi có chuyện gì cậu ấy cũng không nói, chỉ cười tít mắt.
11 Mọi người đang bàn xem tiếp theo nên đi đâu thì Bùi Lương Vũ đã đi lấy xe trước. Vừa đi đến cổng, chiếc xe đỗ trước trường học khiến tôi giật mình. Đó là xe của anh.
12 Một hôm trước ngày khai giảng, bố tôi đến. Tuy chú thím nói không cần nhưng bố vẫn kiên quyết muốn trả học phí cho tôi, đồng thời cũng bàn với tôi về tiền sinh hoạt mỗi tháng.
13 Trước khi La Duy đi vẫn căn dặn Bùi Lương Vũ phải chăm sóc tốt cho tôi. Bùi Lương Vũ lúc đồng ý có vẻ hờ hững, sau đó lại tuân thủ lời hứa rất nghiêm chỉnh.
14 Tôi thường quan sát mình trong gương. Mắt tôi dù to, nhưng không quyến rũ, khuôn mặt trẻ con, mũi hơn tẹt, đường nét cũng không đặc biệt. Dù xem xét từ phía nào cũng chỉ tính là tạm nhìn được mà thôi.
15 Tôi gọi điện kêu khổ với La Duy. Anh ở đầu dây bên kia thoải mái nói, “Không sao đâu, không sao. Chẳng qua chỉ là một bài hát thôi mà, em cho bọn họ mở mang kiến thức đi.
16 Tôi yên lặng cúi đầu đi trong sân trường. May mắn sao lúc đó đàn chị đã trang điểm cho tôi thật đậm, về cơ bản thì không ai có thể nhận ra tôi. Nếu không, tôi tin chắc tôi sẽ bị người ta chỉ trỏ rất nhiều.
17 Rất may, chuyện mà tôi giỏi nhất là ngây người. Ngồi trong phòng làm việc của anh sắp được một tiếng đồng hồ, vì cứ ngẩn ngơ như thế nên cũng không cảm thấy thời gian trôi qua chậm.
18 Bùi Lương Vũ cũng đến ai ủi tôi, anh bảo tôi đừng quá đau lòng. Chúng tôi ngồi trong quán ăn nổi tiếng ở con phố đằng sau trường học, xung quanh người đi qua đi lại, rất ồn ào.
19 Tôi xin được chân copywriter*1 ở một công ty quảng cáo. Công việc rất bận rộn, có rất nhiều thứ phải học, đãi ngộ cho nhân viên thử việc khá bình thường, nhưng thế cũng đã đủ để tôi hài lòng.
20 Chúng tôi về căn hộ của anh thay quần áo trước. Lúc trở về trong nhà vẫn rất náo nhiệt, cũng không ai để ý đến chuyện anh đã thay bộ quần áo khác. “Sao về muộn vậy? Ăn sủi cảo ở nhà ông ngoại rồi à?” Thím hỏi mà không ngẩng đầu lên.