1 Dương Du đi xem mắt, địa điểm rất quen thuộc, tầng hai KFC, chỗ ngồi bên cửa sổ, bàn hai người. Nghe nói xem mắt là trải nghiệm sống. Tuy rằng Dương Du không phải siêu cấp nữ kim cương, nhưng nàng cũng không đặc biệt e ngại lao động chân tay, cho nên đối với hoạt động xem mắt là tích cực tham dự, nhưng nguyên tắc của nàng là: Một không sợ mệt, hai không sợ khổ, chỉ sợ đàn ông không thể dựa vào!Thật đáng tiếc , ông trời cũng không bởi vì nàng có nguyên tắc thì tốt với nàng, bình thường nàng xem mắt đúng là gặp được đàn ông không thể dựa vào, đối tượng trước mắt chính là điển hình trong điển hình.
2 Đối tượng xem mắt hôm nay, chính là sở môi giới hôn nhân sợ nàng lấy lại tiền mà làm qua loa, ngay từ đầu nàng đã không ôm hy vọng gì, không nghĩ tới lại làm người ta thất vọng như vậy.
3 Có điều “Tròn vo” phu nhân lại mở miệng :“Tốt tốt, Hinh Nhi, tỷ muội các ngươi nói chuyện nhiều một chút. Ngươi cần phải giúp ta khuyên tỷ tỷ ngươi a!” Câu cuối cùng mang theo mệnh lệnh, Dương Du nghe xong rất khó chịu, xem ra đầu thai thành hạ nhân quả nhiên địa vị thấp, nhưng mà bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy.
4 Dương Du nghe được sự việc như vậy, thực cảm thấy bất bình thay Tiểu Ngọc. Nhưng nàng nhìn lại, một người bệnh – mặc kệ có phải bệnh hủi hay không, cũng không nên bắt người ta đem con gái tốt gả cho ngươi, suy bụng ta ra bụng người, ai muốn cùng một người bệnh ngủ cùng giường đâu? Cho nên đối với việc Mai gia từ hôn, Dương Du cảm thấy đây là lẽ thường tình, nhưng bọn họ cư nhiên lại muốn ép một tiểu nha đầu gánh trách nhiệm này, hành vi bắt kẻ yếu hi sinh như vậy Dương Du rất khinh thường.
5 Tống gia là một khu nhà ba gian, tuy rằng giờ đây gia đạo lụi bại , nhưng nhà cửa vẫn còn tươm tất, đây là nhà tổ mà năm xưa thái tổ phụ của Tống Tiềm xây dựng.
6 Tiểu Ngọc gật gật đầu, là trả lời câu “Có phải ta quá khó nhìn hay không” của Tống Tiềm. Khó coi, thật khó coi a! Nếu đổi lại người khác, phỏng chừng đã bị dọa ngất đi rồi, nhưng Tiểu Ngọc lại không bị dọa chút nào, vì sao vậy? Bởi vì nàng cư nhiên sinh ra cảm giác “Người cùng cảnh ngộ” với Tống Tiềm, trời ạ, thì ra ta không phải là người duy nhất bị nhiều mụn như vậy, núi này cao còn có núi khác cao hơn, anh bạn trẻ này bị mụn thật quá khoa trương!Cho dù khoa trương, đó cũng chỉ là mụn nhọt, không phải bệnh hủi! Cho nên Tiểu Ngọc mới có thể liều mạng lắc đầu, nghĩ rằng những người đó đã bị gì? Như thế nào lại nghĩ đây là bệnh hủi?Tiểu Ngọc chưa từng chính mắt nhìn thấy người bệnh hủi, nhưng cũng thấy trên mạng và tivi rồi, người bệnh hủi thật sự có mổi mụn nước trường kì như vậy, nhưng còn có ban đỏ, sưng tấy mưng mủ, lông mi thưa thớt, làn da khô ráo, tứ chi cân thô, miệng méo mắt xếch, vân vân, nhưng Tống Tiềm, trừ bỏ trên mặt nhiều mụn mủ, ngũ quan vẫn bình thường, làm gì có những triệu chứng đó?Tống Tiềm nghe câu nói đầu tiên của vợ mới cưới lại là “Ngươi vốn đâu phải bệnh hủi đâu”, quả thực có một loại trầm oan phải tuyết cảm giác, cảm thán nghĩ, tài nữ chính là tài nữ a, quả nhiên khác với những thôn phụ vô tri!Tống Tiềm nói: “Ta vốn không phải bệnh hủi, đại phu sớm chẩn đoán qua, là hoàng thủy sang.
7 Tống Tiềm nhìn cô vợ nhỏ chậm rãi nói, không phải là muốn giễu cợt hắn, mà là rất nghiêm túc phân tích chứng bệnh của hắn, một chút xấu hổ vừa rồi cũng không còn.
8 Tiểu Ngọc có một tia cảm động. Tống Tiềm biết nghĩ cho người khác, thật sự người tốt hiếm có, đáng tiếc Tiểu Ngọc thật sự không có phúc, bị lời đồn đãi dọa sợ mà suy nghĩ nông cạn, mới làm cho người hiện đại như nàng có thể mượn xác hoàn hồn, đến thay nàng ấy hoàn thành đoạn nhân duyên này.
9 “Không cần khách khí, ta đi đây!” Gã đi vài bước, lại quay đầu mà nói: “Tống thiếu gia, nghe nói ngài cưới vợ? Chúc mừng chúc mừng a!”Tống Tiềm lại chắp tay cảm tạ ý tốt của gã, lúc này Tiểu Ngọc đột nhiên cũng đi ra, nói với gã: “Tiểu ca, dừng bước!”Tống Tiềm và gã đều rất nghi ngờ, cô nương chưa lấy chồng thì không thể ra ngoài gặp người, phụ nữ sau khi kết hôn ra ngoài gặp khách tuy không bị hạn chế này, nhưng đột ngột ra ngoài gọi người ta như vậy thì không không lễ phép cho lắm, may mà Tống Tiềm biết Tiểu Ngọc xuất thân tỳ nữ, đoán rằng có lẽ đây là thói quen của bọn hạ nhân.
10 Ngày đó Tiểu Ngọc và Điền Phì cò kè mặc cả, hoàn toàn không để ý cái gì lễ nghi phong độ, một chữ cũng không thêm, kiên quyết trả giá ba mươi quan bán mười năm, sau một hồi giằng co, thành giao (giao dịch thành công) ba mươi quan mua chín năm.
11 Tống Tiềm mở to hai mắt nhìn. “Ngốc ở đó làm gì? Cởi ra!” Tiểu Ngọc thúc giục hắn, “Ngươi không cởi ra ta làm sao bôi thuốc cho ngươi được?”Tống Tiềm nhỏ giọng nói: “Này.
12 Thừa dịp trong sảnh không người, Chu tẩu đưa qua điểm tâm nói: “Phu nhân và tiểu thư bảo chúng ta mang chút điểm tâm đến thăm ngươi. ”Tiểu Ngọc nhận lấy, mở ra, đều là những điểm tâm chưa từng thấy qua, nghe chỉ biết là đồ ngọt.
13 Tháng tư đi qua, thời tiết dần dần nóng lên. Một hôm Tiểu Ngọc đến phòng bếp, phát hiện ra một việc, vội vàng gọi Huệ nương tới hỏi. “Huệ nương, chị mua gì sao nhiều vậy, có phải là có ngày lễ gì không?” Tiểu Ngọc tò mò liếc nhìn.
14 “Bắt đầu rồi bắt đầu rồi!” Đám người bên cạnh bắt đầu xáo động, Tiểu Ngọc và Huệ nương bị chen lấn bước đi lảo đảo, hai người dìu dắt nhau, cũng nhìn về phía mặt sông.
15 Trà khởi từ đời Đường, nhưng thịnh vào đời tống, người Tống thích trà, lại lấy Lâm An làm nơi buôn bán. Lâm An có nhiều quán trà, thường treo thơ họa của danh nhân, trưng bày giàn trồng hoa, bốn mùa đều là hoa tươi.
16 Đương nhiên, Tống Tiềm không nói việc nàng là nha hoàn gả thay, cũng chưa nói hai người chia phòng mà ở cùng với việc nàng chữa bệnh cho hắn rồi sẽ rời đi, chuyện này.
17 Người nhàn quen vui sướng,thả hồn trôi vào đêm. Gió xuân đến trên biển,trăng sáng tại đầu sông. Nhà nhà lên đèn sáng,trên lầu vang tiếng ca. Vô phương tư đế lý,không hợp ghét hàng châu.
18 (nho y: thầy thuốc có học, như Tống Tiềm là nho sinh)Muốn một phụ nữ khen ngợi một phụ nữ khác là điều khó khăn cỡ nào, nhưng Tú Tâm là cô gái mà kể cả người khó tính nhất cũng không thể không thừa nhận vẻ đẹp của nàng.
19 Tiểu Ngọc đối với ý kiến của Mục Duẫn Hà, tất nhiên là đồng ý hai tay hai chân luôn, không hổ là học sĩ thị đọc hàn lâm viện, kiến thức quả không tầm thường, học tập chính xác là không thể cứ vùi đầu học, còn phải cùng trao đổi với người khác, Khổng phu tử không phải đã nói sao? "Trong ba người, phải có thầy của ta, chọn người tốt mà nghe, người không tốt đừng nghe" (đại khái là vậy, bạn chém đó), lời lẽ chí lý!"Mục thế thúc nói rất đúng, vậy ngươi tính toán thế nào?""Ở quanh đây, muốn tìm kẻ sĩ uyên bác, cũng không dễ dàng.
20 "Nóng quá!" Tiểu Ngọc cầm khăn lau mồ hôi trên trán. Hôm nay huệ nương ở nhà lo liệu, Tống Tiềm dẫn Tiểu Ngọc ra ngoài, đến Trúc Lâm thư quán bên cạnh Tây Hồ bái phỏng Chu Minh Am lão tiên sinh.