1 Nơi đây là Tiêu quốc, Tiêu là quốc họ. Kinh đô tên Bình An, nó làm Hạ Thu nhớ tới cố đô Kyoto của Nhật Bản. Tiêu quốc này phồn hoa hơn bất cứ một triều đại lịch sử nào của Trung Quốc, mượn giấy và bút mực mà nói, bình dân trung đẳng đều có thể mua được dễ dàng.
2 Khi Hạ Thu tỉnh lại, trước mắt không phải là phòng của mình. Sau khi tỉnh chỉ thấy lão quản gia Lưu Thành. .
“Lưu quản gia…. . ” Hạ Thu có chút suy yếu.
3 Nhìn rau xanh mình trồng mọc tươi tốt, chỉ có một mình hắn, cũng không cần phải vào thành mua thức ăn, lại nhìn bụng dê mẹ càng ngày càng lớn, Hạ Thu cũng vui sướng theo.
4 Hôm sau, Hạ Thu đuổi dê đực ra ngoài, cho dê mẹ ăn cỏ xong, Lưu Văn Hạ dẫn theo người tới. Hạ Thu theo Lưu Văn Hạ vào nhà của Lôi thị huynh đệ điều tra.
5 Buổi tối an bài tốt hai cha con Lưu Văn Hạ, trở lại phòng Hạ Thu mới ý thức được bây giờ trong căn nhà này có bốn người. Lưu Sinh cùng Lưu Văn Hạ ở gian phòng có giường ấm, bên cạnh là phòng của hắn và Thương Viễn.
6 Ngày kế, Hạ Thu bảo Thương Viễn bỏ xà vào ***g rồi xách ***g vào thành Bình An. Thương Viễn nói mình cũng muốn đi, Hạ Thu gật đầu. Lưu Văn Hạ dặn dò Hạ Thu giúp hắn mua một ít giấy, trước kia không có thời gian dạy Lưu Sinh học, hiện tại hắn rảnh rỗi, tự nhiên muốn đích thân dạy con mình.
7 Ngày hôm đó, Thương Viễn từ bãi săn trở về, trong ***g là một con hồ ly trắng như tuyết, một ***g khác là một con thỏ! Nhìn thấy tuyết hồ, hai mắt Hạ Thu sáng rực! Thương Viễn nói:
“Trong rừng còn có Phượng Hoàng! Ta đi bắt, bắt được có thể đổi nhiều tiền!”
“Phượng Hoàng? Ở đây thật có Phượng Hoàng?” Hạ Thu vừa bất ngờ vừa hiếu kỳ.
8 Ngày hôm sau chính là Trung thu, vì trong nhà không có ai biết làm bánh Trung thu, nên Thương Viễn phải đi vào thành mua, còn Hạ Thu ở nhà chuẩn bị. Tiểu hồ ly kia từ khi ở nhà bọn họ được ăn uống no đủ sau liền cùng Lưu Sinh thân cận, Lưu Sinh làm nũng xin cho, Thương Viễn mới thả nó ra.
9 ?T VỚI THÚC THÚC QUÁI DỊ…. ”
Trung thu qua đi, tất cả lại khôi phục như trước. Thương Viễn đặt bẫy bắt được không ít con mồi, giá cả cao có thấp có, tiền bạc tích trữ lại có thể chi tiêu trong một thời gian rất dài, hiện tại bắt đầu cuối thu, trước khi mùa đông tới nhất định phải hoàn thành mọi việc cần thiết.
10 Bắt đầu vào đông, kể cả Giang Dạ cũng lười ra cửa! Mọi chuyện cần thiết toàn bộ giao cho Bạch Vũ làm, còn mình nằm trong nhà đương đại thiếu gia. Đối với việc này, Hạ Thu rất là khinh bỉ.
11 ?T TIỆT THƯƠNG VIỄN A.
Lưu Văn Hạ ở nhà chờ ba ngày sau, Thương Viễn mới ôm Hạ Thu mơ mơ màng màng trở về. Hạ Thu còn chưa tỉnh táo hẳn đã phát hiện mình từ một gian phòng ấm áp mà xa hoa chuyển về phòng nhỏ của mình.
12 Đình viên chính giữa Tây Ảnh điện, bông tuyết lặng lẽ phiêu phiêu, hoa mai ngạo nghễ bung cánh đón chờ gió lạnh. Hiện tại đã được nửa mùa đông, tuyết rơi phủ trắng mặt đất, vì không có gió, cho nên hết thảy tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc.
13 “Rầm!” Hạ Thu đặt mạnh đồ ăn lên bàn, tức giận nhìn nam nhân đang nuốt ngấu nghiến. Trên bàn đã có hơn mười món, nhưng hiển nhiên, nam nhân trước mắt này còn chưa thấy đủ.