1 Từ không trung rơi xuống là cảm giảc như thế nào ?Bây giờ, ta có thể nói cho các người, đó là một loại cảm giác rất buồn nôn. Lục phủ ngũ tạng từ trong bụng của ta như muốn nhảy hết ra ngoài vậy.
2 Một lần lại một lần nữa cơn đau cứ hành hạ lấy thân ta, cảm giác như thấy thân thể mình ở trên lửa đỏ, ta từ trong ảo giác dãy giụa kéo lại một chút lý trí của bản thân, cuối cùng từ hôn mê dần dần tỉnh lại.
3 “Nước…”“Cái gì? Thê chủ , người muốn Tiểu Nhược làm như thế nào? Thê chủ , ngài nói chuyện nha…”Tiểu Nhược khóc càng thêm lợi hại, cái người nay hình như bị lãng tai hay sao ấy, có đoán cũng phải đoán ta muốn uống nước chứ?!Còn lau nước mắt! Lau nước mắt! Ngươi chỉ lo lau nước mắt nên làm sao mà không thấy khẩu miệng ta phát âm?Tiểu Nhược bối rối xoa xoa nước mắt: “Như vậy, Tiểu Nhược hỏi, người nháy mắt, nếu đúng, người liền nháy mắt một cái?”Ta nháy mắt một cái, Tiểu Nhược liếc nhìn mọi nơi, tựa hồ không biết nên hỏi cái gì.
4 Tiểu Nhược hạ mí mắt, phỏng chừng đang lựa chọn gì đó, sau đó nàng nở một nụ cười ngốc nghếch. “Nơi này a, chính là phủ đệ của Thê chủ , Thê chủ chính là hộ quốc thê chủ lợi hại nhất đương triều! Thê chủ lợi hại như thế đương nhiên có thể lấy rất nhiều phu thị, Thê chủ còn có tam phu tứ thị nga.
5 Ta kéo kéo tiểu nam hài, muốn từ trên mặt hắn tìm ra dấu vết một lần nữa. Tiểu nam hài giẫy dụa một hồi cũng nhắm mắt làm ngơ không thèm để ý đến ta, giống như đang sinh khí.
6 Ngoài phòng ánh nắng chan hòa, trời xanh mây trắng, mùi hoa lan tỏa nhè nhẹ, ai, ta thật sự là ngốc, trốn ở trong phòng giả bệnh làm chi? Kết quả đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh xuân tươi đẹp của đất trời.
7 Tiểu Thiên hạ buông mí mắt. “Đại phu Sở Dực thật ra là sư huynh của tỷ tỷ ta. ”“Tỷ tỷ của ngươi? Ai?”“Đương kim hoàng hậu. ”Bốn chữ vừa nói làm ta kinh ngạc.
8 Trong lúc dưỡng bệnh, ta có xem qua một ít sách trong thư phòng, cũng biết được một số điều ở thế giới này. Ở nơi này có thể coi như nam nữ bình đẳng, chỉ cần có năng lực, nam có thể tam thê tứ thiếp, là nữ thì tam phu tứ thị.
9 Sở Dực nhìn Nam Cung Thần gật đầu chào, Nam Cung Thần nhàn nhạt nhìn hắn rời đi. Theo sau, hắn lần nữa quay đầu lại. “Phu nhân , Thần hiện tại buổi tối có thể đến đây sao?”Ta giật mình một cái, lập tức lắc đầu.
10 “Viễn Trần?” Ta thử dò xét hỏi. “Phải” hắn nhàn nhạt đáp lại. Rừng trúc gió thổi lung lay, đem lá trúc quyện lại cùng nhau , ẩn hiện một đôi tình nhân.
11 Kỳ thật ta cũng không có chán ghét mấy tên Thuần Vu San San, chỉ có thể trách tên nam hồ ly này lớn lên rất giống bạn trai của em họ ta. Đó là một người tuyệt đối ích kỉ, hoa tâm, là một nam nhân cực kỳ đáng ghét.
12 Hồ xanh , cầu trắng, ở sâu trong đình viện hai chú chim hoàng anh đang quấn quít. Hoàng cung nước trong, cây xanh, khiến ta không thể miễn dịch được trước cảnh xuân vô hạn như thế này.
13 “Chẳng lẽ…không có người nào thông minh hơn ta sao”Ta dè dặt hỏi, nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm vẻ mặt khẽ biến, Hiên Viên Dật Phi mặt không chút thay đổi, lạnh lung liếc ta.
14 “Ha ha ha…ha ha ha…” Ta ngồi dưới cây đào cười ko đứng dậy nỗi. “Ha ha ha…ha ha ha…khụ khụ khụ…A ha ha ha…”“Rốt cuộc có chuyện gì vui ngươi cười như vậy?” Âm thanh trầm thấp mà uy nghiêm truyền đến, ta lập tức dừng nụ cười, chợt nhớ ra thân phân, lại phát hiện lưng đứng ko được.
15 Lúc này, mặt của hắn đã chuyển thành trắng, hiểu được nàng đang nói cái gì, không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân. “Cho nên…” Ta chậm rãi cởi áo ngoài “Nếu còn muốn quản ta, ta liền khó bảo toàn trong sạch…của các lão công kia.
16 Một kiện áo khoác phải phủ thêm lên thân thể của ta, cung nữ cung kính đở ta lên, Hiên Viên Dật Phi vẫn đứng đó, tỏ vẻ rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức nhìn không ra bất cứ… vẻ gì!“Nếu không có việc gì liền mang hộ quốc phu nhân đi nghỉ ngơi.
17 Trước mắt là một tòa kiến trúc thư lâu, bên cạnh còn có một loạt hàng bàn học, bàn học tựa vào bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ lên bàn học.
18 Bỗng nhiên, gió nổi lên, thổi qua chiếc khăn trùm đầu của Hoàn Vũ phảng phất thoang thoảng mùi hương của các loài hoa, một mảnh màu vàng xinh đẹp giống như nước chảy ở trước mắt của ta rơi xuống.
19 Đông!” Trên hoàng thành, vang lên tiếng pháo mừng, ngay tại cung điện nguy nga, dựng lên một cái lôi đài tạm thời, bên cạnh lôi đài có một cái màn trướng màu vàng, một mặt mở rộng, đối diện với con sông Mã to lớn bảo vệ thành.
20 Ngay từ khi bắt đầu trận thứ hai, Hoàn Vũ liền cùng với một đám người cố vấn cùng nhau thảo luận, làm cho ta không không nhịn được mà nghi ngờ, quay sang hỏi Phong Tuyết Âm ở bên cạnh: “Như thế nào lại có thể cùng mọi người thương lượng, đây không phải ăn gian sao?”“Trong sạch? Ngươi quên đi? Ra đề mục chính là có thể cùng người của mình thương lượng, nhưng trả lời đề mục lại chỉ có thể là một người.