1 Hạ Miên hơi thất thần nhìn người đàn ông trước mặt. Dưới chiếc mũ cảnh sát là gương mặt trắng trẻo thanh tú. Đường nét hào hùng phủ lên một sự lạnh lùng dưới bóng râm của vành nón.
2 Mở mắt ra đã thấy ánh dương chiếu sáng khắp phòng. Khung cửa sổ vẫn khép kín. Cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Hạ Miên mơ màng đánh giá xung quanh một lúc mới phát hiện mình đang nằm ở nhà.
3 Sau khi Thạch Duy Nhất bị anh nhắc nhở, cô lại nhớ đến cuốn sổ vẽ tranh thần bí kia, nên tò mò đưa tay cầm lấy: “Vẽ gì vậy? cho em xem nào. ”Anh vốn đang lái xe bỗng lấy tay giữa chặt lại đồ bên người.
4 “Cô thấy tôi cướp Bạc Cận Yến khi nào hả?” Đôi mắt trong veo của Hạ Miên không hề che giấu vẽ giễu cợt. Cô cười ra tiếng lành lạnh “Từ đầu đến cuối tôi chưa từng nghĩ đến việc cần anh ta, tại sao lại phải cướp?”Thạch Duy Nhất trợn mắt khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt.
5 Dường như cơ thể vô tình bị cắt thành hai nửa, vị trí kết hợp căng đau nóng rát. Thật giống như một ngọn đuốc hừng hực thiêu cháy tại nơi đó. Đã mấy năm rồi Hạ Miên không có thân mật như vậy với đàn ông.
6 Vịnh Nhi rất bất ngờ với câu trả lời của Hạ Miên. Trên thực tế, từ lúc Vịnh Nhi biết Hạ Miên đến giờ đã hơn hai năm. Nhưng cô tự nhận là mình không hiểu gì về Hạ Miên cả… Hạ Miên không giống kẻ làm chuyện như vậy, nhìn sao cũng không giống là “kẻ thứ ba”…Cô gái này vô cùng tẻ nhạt.
7 Hạ Miên lớn lên trong cô nhi việnThời đó cô nhi viện cũng chẳng tốt, cơ sở vật chất cũng không đầy đủ. Trước năm năm tuổi, cuộc sống của Hạ Miên gần như là ăn sung mặc sướng, lần đầu tiên đến đây cô đã trải qua một sự thay đổi long trời lỡ đất…Cô phải sống chung với rất nhiều đứa bé khác.
8 Hạ Miên theo quản gia nhà họ Bạc lên chiếc xe màu đen lao đi trong sự tò mò lẫn hâm mộ của những người khác. Chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi cô nhi viện, kéo theo bụi bay mù mịt.
9 Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng Hạ Miên vẫn nhớ rõ vẻ mặt Bạc Cận Yến ngay lúc đó. Gương mặt tuấn tú trắng trẻo kia tự nhiên lại đỏ ửng. Đôi mắt đen nhánh của chàng thiếu niên mười bảy tuổi nhìn cô trầm lắng.
10 Từ nhà Bạc Cận Yến trở về, Hạ Miên đã nằm mơ suốt cả đêm. Những việc ngọt ngào hoặc đau khổ đã trải qua cùng anh đã bị cô cố ý quên lãng đều hiện về rõ ràng quấy rối trong giấc mơ.
11 Bạc Cận Yến nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào hình ảnh nhỏ bé sau khe cửa trong giây lát. Rồi lại liếc qua xác nhận lại số nhà bên cạnh. Xác định mình không đi sai nhà xong, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh quan sát Diệc Nam, tiếp theo thốt ra hai chữ lạnh như băng “Hạ Miên”Trong thoáng chốc Diệc Nam cũng có ấn tượng không tốt với chú này.
12 Hạ Miên bị Bạc Cận Yến mạnh mẽ đẩy vào trong thang máy. Sau đó anh lại yên lặng cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Hạ Miên càng khó hiểu. Rốt cuộc là anh có tư cách gì mà ra vẻ ghen tuông nổi giận ở đây chứ?Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.
13 “Không sao chứ?” Thạch Duy Nhất không yên lòng nhìn người đàn ông bên cạnh. Đôi lông mày mảnh mai khẽ chau lại “Hình như tâm trạng hai ngày nay của anh không được tốt?”Gương mặt lạnh lùng của Bạc Cận Yến hiện lên một sự phiền muộn.
14 Bạc Cận Yến không hề thay đổi sắc mặt nhìn cậu nhóc bên cạnh. Cố bóp chết đi sự mềm mại sinh sôi bỗng trào dâng trong tận đáy lòng. Anh nghiêng đầu sang chỗ khác tránh không nhìn thẳng vào vẻ mặt thiết tha của cậu nhóc.
15 Lưỡi của anh không ngừng trêu chọc qua lại trong miệng cô. Bàn tay to lớn lại càng giữ vững tại eo không cho phép cô né tránh. Khuôn mặt Hạ Miên ửng đỏ, cánh mũi khẽ phập phồng không ngừng thở gấp.
16 Bạc Cận Yến và Hạ Miên im lặng nhìn nhau. Còn cậu nhóc thì đứng ở cửa hoảng loạn liếc nhìn hai người. Không khí mập mờ sốt ruột trong nhất thời lại hơi quái lạ.
17 Bạc Cận Yến không hiểu vì sao mình lại lái xe đến dưới lầu nhà Hạ Miên. Có lẽ vì trận cải vã với Vệ Cần khiến anh nhớ đến rất nhiều việc. Những năm tháng lu mờ kia không ngừng nhấp nháy như một thước phim trong đầu anh.
18 Hạ Miên bủn rủn ngã vào lòng Bạc Cận Yến, trong lúc bối rối tay lại chạm đến vật cứng rắn đang chuẩn bị sẵn sàng của anh. Chỉ đụng chạm trong phút chốc ngắn ngủi lại khiến gương mặt cô đã bớt đỏ càng rực cháy thêm.
19 Mặt Quan Trì sa sầm nhưng Vịnh Nhi thì chẳng hề có vẻ áy náy. Thậm chí cô ta cũng không nhìn đến vẻ mặt Quan Trì, chỉ kinh ngạc nhìn Bạc Cận Yến và Hạ Miên.
20 Cuối cùng Bạc Cận Yến không nói gì cả và rời đi cũng chẳng có một câu giải thích. Theo tiếng khóa cửa vang lên, lớp vỏ kiên cường của Hạ Miên từ từ sụp đổ.