1 Thành Tiếu Biệt. . . Một mùa gió đông lại về. Khi Lý Bảo trở về thành, những cánh hoa đào đã tàn từ lâu lắm. Loại hoa đào trắng ở thành Tiếu Biệt thường nở cả trong mùa đông, dưới những bông tuyết trắng xóa, vẫn lung linh khoe sắc.
2 Tương Liên tỉnh lại trong một cảm giác ấm áp. Lúc này Tiếu Biệt thành rất lạnh, phận nô tỳ như nàng cũng chỉ được một chiếc áo khoác ngoài mỏng, không thể xua tan đi cái lạnh giá của trời đông.
3 Trong sơn động, cuộc sống tiếp đó của Tương Liên diễn ra theo một nhịp điệu đều đặn. Sáng sớm Quái xà ra khỏi hang tìm thức ăn, trưa một lúc nó sẽ về.
4 -Phì. . . . . ì. . . . . . . Quái xà kêu lên đầy khổ sở. Nó không có ý chống lại chủ nhân nhưng để bảo vệ Tương Liên thì đành phải thế. Chủ nhân đang rất giận, có phải không?-Ngốc nghếch!Quái xà bị cuốn về phía người đàn ông lạ.
5 Khi Tương Liên thức dậy thì Xà quái cũng đã ra ngoài mất. Người đàn ông cũng không thấy tăm hơi. Tương Liên muốn rời khỏi nơi này? Đương nhiên là muốn.
6 Hắn là kẻ giết người không gớm tay. Người trong mắt hắn chỉ là một loài sinh vật, không quan trọng bằng Tiểu Thanh của hắn. Tiếu Biệt thành cũng chỉ là một nơi của con người ở, hàng trăm nhân mạng cũng chẳng có nghĩa gì.
7 Bên trong nổi sóng, bên ngoài cũng không yên ổn gì. Tiểu Thanh bước ra khỏi sơn động. Phía ngoài, người đàn ông mặc áo đen đang đứng. Tuyết bám đầy trên tóc, trên áo hắn, tạo nên một sự đối lập rõ ràng.
8 Hắn không đợi Tương Liên trả lời, hay chính bản thân hắn cũng không đủ can đảm chờ đợi câu trả lời của nàng. Hắn đã đi, còn lại Tương Liên và Tiểu Thanh ở lại trong sơn động.
9 Ở trong hang tới ngày thứ ba thì Tiểu Thanh bắt đầu chán. Là một con Xà quái tinh nghịch, bình thường nàng hay đi khắp núi để tìm thứ này thứ kia về chơi đùa.
10 Tiểu Thanh yên lặng trong lòng hắn, đây là chuyện hiếm. Nhưng Đoạn Vũ lại không cảm thấy vui một chút nào. Hắn cẩn thận lau những dòng nước mắt trên má nàng.
11 Tiểu Thanh không còn nhiều thời gian để buồn nữa, bởi vì sau đó nàng phải nhìn Tương Liên đau đớn đến ngất lịm khi nghe tin về Bảo ca mà nàng mong nhớ bấy lâu:-Ông nói dối…Nói dối…Lý Bảo bị bệnh nặng, đã chết ở kinh thành khi cùng Phạm công tử lên kinh tìm thầy học.
12 Điều Tương Liên đang cần là "hy vọng". Gieo cho nàng một hạt giống hy vọng, hay một hạt giống hạnh phúc, khi phải đối diện với những chuyện không ngờ đến, khi không ai ở bên trông giữ, Tương Liên cũng không đến nỗi dại dột tìm đến cái chết.
13 Tương Liên bị cưỡng ép. Thế nhưng người cưỡng ép còn xốc nàng ngồi thẳng dậy. Tay hắn nâng cằm Tương Liên, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình:-Không được nghĩ bậy.
14 Tiểu Thanh mấy ngày nay cũng tỏ ra khẩn trương chuẩn bị. Tương Liên muốn nàng ở lại trong sơn động để tiện chăm nom. Ban đầu Tiểu Thanh cũng e sợ Tương Liên thấy hình dạng khi lột da của mình sẽ sợ hãi nhưng rồi đã thuyết phục bởi một câu nói chứa trọn sự chân thành của Tương Liên:-Tỷ chỉ sợ người lòng dạ độc ác.
15 Thế nhưng Xà vương tân nhiệm lại tỏ ra chẳng nể sợ gì quy định của tộc. Hắn không chọn Xà hậu theo sắp xếp, chỉ muốn tự mình quyết định duyên phận. Điều này làm các trưởng lão trong tộc nổi giận.
16 -Tỷ tỷ. . . Tỷ đi đi. . . Mặc kệ muội. . . . Tỷ đi đi!Tiểu Thanh rất sợ. Hiện tại nàng như cá nằm trên thớt. Mấy hôm trước khi bọn người đáng sợ đó lên đỉnh, Tiểu Thanh đang lột những miếng da đầu tiên.
17 -Đại nhân. . . Xin đại nhân giúp cho dân phụ. Đại nhân. . . . . Những lời người đàn bà kia nói đã đưa Lý Bảo vào hai trạng thái khác nhau. Kinh ngạc, vui mừng nhưng cũng có sợ hãi.
18 Muội sao rồi Tiểu Thanh. . . . Tiểu Thanh. . . Tương Liên đỡ vội Tiểu Thanh khi nàng ngã xuống. Tiểu Thanh mếu máo, giọng nói nghèn nghẹn,tay thì cương quyết gỡ tay của Tương Liên:-Tỷ để muội làm.
19 -Lòng trần còn mê muội. Các đệ tử, giữ chặt cô nương ấy lại. Đợi diệt xong Xà quái, chúng ta sẽ. . . Họ sẽ làm gì tỷ tỷ? Tiểu Thanh trong giây phút còn tỉnh táo lồng lên giận dự.
20 -Tỷ tỷ…. Tỷ tỷ…Trong cơn mơ màng vẫn gọi tỷ tỷ. Đoạn Vũ có chút ganh tỵ. Nhưng không sao cả…Tiểu Thanh là một xà yêu trọng tình trọng nghĩa…Dù thật sự thì chủ nhân kiếp trước của nàng chỉ xem Tiểu Thanh đơn thuần như một thứ đồ chơi giải trí mà thôi.