1 Ngồi trên sô pha, Tống Lễ đặt hai tay lên đầu gối. Vừa bỏ thạch cao xong nên lúc đi vẫn cảm thấy hơi khập khiễng, hơn thế chân còn đau nhức. Tống Lễ cầm điều khiển bấm chuyển kênh tivi, Trần Tuấn quan sát bộ dáng sốt ruột nhàm chán của hắn, biết rằng lúc này mà nói chuyện của Kiều Ngũ sẽ không có có kết quả, vì thế thử dò hỏi: “Anh ba, hay là em tìm cho anh một “em gái” đến đây nhé.
2 Tống Lễ lẳng lặng ngồi bên giường nhìn cô trong một chốc. Lưu Minh Chân ngủ như trẻ con, gương mặt trái xoan, nước da rất trắng, vài lọn tóc lòa xòa trên mắt, khiến cho người ta không thể tưởng tượng được khi cô tỉnh táo lại là một người nóng nảy đến thế.
3 ‘Em gái’ này, tôi nên miêu tả em như thế nào đây? Thích hợp nhất có lẽ chính là, con mẹ nó, đây đếch phải phụ nữ!Lúc ấy tôi cảm thấy Lưu Minh Chân đã bị tôi chinh phục hoàn toàn: Em nằm trong lòng tôi thở gấp, gương mặt hồng như hoa đào, nhẹ tay túm lấy áo sơ mi của tôi.
4 Sáng sớm tỉnh dậy phát hiện mình đang ngủ trên sô pha, mà đây không phải sô pha ở nhà, lúc này tôi mới nhớ ra tất cả những chuyện phát sinh trong ngày hôm qua, đúng là y như phim.
5 Buổi sáng ngủ dậy, đi vào phòng ăn, nghe thấy em hát khe khẽ, ‘vui buồn của em, nếu anh không muốn thuận theo, vậy chúng ta hãy chia tay’. Em bê bữa sáng vào, tôi nghĩ đến vết bỏng trên tay em, vội nói: “Mau đặt xuống!”Em nhíu mày, “Làm gì thế, mới sáng sớm đã giở quẻ!”.
6 Người phụ nữ này lại dám ngông nghênh bỏ đi! Trình Thanh xuất viện, đến ở nhà của em, bởi vì nhà hắn còn chưa được sửa sang lại, cũng không muốn quấy rầy anh trai mình, nhưng dựa vào đạo lý gì lại đến ở nhà em!Em tới yêu cầu tôi một ngày nghỉ, tôi dứt khoát đáp: “Không được!”Hình như em rất giật mình với câu trả lời của tôi, nói: “Chúng ta có thể không tính ngày này, tôi sẽ bù lại cho anh.
7 Ngày hôm qua giận dỗi với Tống Lễ, nên sáng sớm tôi đã gọi Tiểu Cường tới đón tôi chạy trốn. Buổi sáng cùng mọi người ăn điểm tâm ở quán Quảng Đông. Thấy Trình Thanh khỏe hơn, đáy lòng tôi rất hứng khởi.
8 Khi em hôn lên lông mày tôi, tôi đã tỉnh. Bởi vì không yên lòng về em, cho nên vẫn không dám ngủ say. Em kề mặt tới gần, nhẹ nhàng hôn lên lông mày, sau đó không còn động tĩnh, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của cô nàng này đang lướt trên mặt mình.
9 Tôi gần như mất ngủ, đều do cái câu ‘Chúng mình kết hôn đi’ của Tống Lễ làm hại. Cuộc đời của tôi tuyệt đối còn phấn khích hơn tình tiết phim truyện. Hôm kia vừa thổ lộ, hôm qua là lần đầu tiên làm lành sau mâu thuẫn, rồi ‘bị’ cầu hôn, còn dùng giọng điệu như đi chợ mua đồ ăn để cầu hôn nữa.
10 Lúc tôi về nhà, Trình Thanh đang vẽ ký họa. Tôi khẽ lên tiếng, cậu ấy nhìn thấy tôi, mỉm cười hỏi: “Sao lại về?”Tôi cười: “Làm bạn cùng cậu chứ sao. Tớ thất nghiệp rồi, cậu có thể bắt đầu suy nghĩ về việc mở tiệm bánh với tớ.
11 Tôi và Tống Lễ đều trở lại công ty làm việc, trải qua một khoảng thời gian có thể nói là ‘thắm thiết đến mức vô sỉ buồn nôn’. Xét thấy nhiều người tò mò về tình hình cuộc sống của chúng tôi, tôi cảm thấy giới thiệu qua về sinh hoạt thường nhật của chúng tôi cũng được.
12 Sao tôi có thể yêu một cô nàng như thế cơ chứ, sao có thể?Tôi sắp đặt bữa tối tại khu vườn cạnh bể bơi, lẩu hải sản tự nấu. Còn hì hục mất công nhét cái nhẫn kim cương có khắc tên của chúng tôi vào một con sò, dự định cầu hôn em.
13 Sáng thứ sáu, ăn điểm tâm xong, Lưu Minh Chân cuộn mình trong lòng Tống Lễ, ngồi trên sô pha sưởi nắng. Cuộc sống không thể tuyệt vời hơn nữa, Lưu Minh Chân nghĩ.
14 Sau khi kết hôn với Bán Nguyệt, không xảy ra thay đổi gì lớn lao rõ rệt, đương nhiên tôi cũng có phần yên tâm – rốt cuộc đã rước được em về nhà. Nhưng người phụ nữ này quả thực không khiến người ta đỡ lo chút nào, em không vờ vịt, cũng chẳng làm nũng.
15 Trong phòng hội nghị, mọi người liên quan đều đang cúi đầu nghe khiển trách. Thư ký đứng ngoài cửa cũng không dám thở mạnh. Tiếng gầm gừ của Tống Lễ vang lên: “Một đám người, một mảnh đất, theo lâu như thế mà cuối cùng không lấy được! Có kẻ một ngày trước còn vắt chéo chân nói với tôi ‘không thành vấn đề’.
16 Nơi diễn ra sự kiện là câu lạc bộ golf ở ngoại ô. Vừa thi đấu golf xong, các nhân vật quan trọng được mời đến đã chơi thỏa chí. Mọi người đang nghỉ ngơi chờ tiệc tối.
17 [Ngoại truyện 7] Kỷ niệm một năm kết hônTống Lễ đi công tác, Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ mời Lưu Minh Chân đi ăn cơm. Vì cô đã trở thành tầng lớp có xe riêng, nên hẹn nhau ở gần nhà Tiểu Cường và Lý Kinh Vĩ.
18 Giang Tiểu Du bắt đầu làm việc ở đây được hai tuần, vẫn cảm thấy cực kỳ lạ lẫm với công ty quy mô lớn và các đồng nghiệp. Buổi trưa lúc cô đang ăn cơm trong nhà ăn với đồng nghiệp cùng phòng, thấy ba người đàn ông anh tuấn lạnh lùng kiểu Gestapo[1] hình như đang tìm kiếm cái gì.
19 Tống Lễ đã hỏi cô từ một tháng trước, hắn phải đi Mĩ bàn chuyện làm ăn, gặp mấy chiến hữu cũ, khoảng chừng một tuần, hỏi Lưu Minh Chân có muốn đi hay không.
20 Lúc Lưu Minh Chân bị một tin tức của khách hàng tra tấn sắp phát điên thì nhận được điện thoại từ Tống Lễ. Giọng hắn không có cảm xúc: “Khi nào thì em tan sở?”Cô nhìn chung quanh, loạn xì ngầu đủ thứ, thở dài đáp: “Có lẽ tám giờ, hoặc là chín giờ, còn xem khi nào khách hàng xác nhận đã.