1 Ngày tết tây, tại phía nam thành phố Hoa Trung này vốn lặng lẽ lại náo nhiệt hẳn lên. Vào giờ tan tầm, mọi người đi mua đồ ăn, đi tán dóc, cũng có nhiều người tinh lực dồi dào, thích sống về đêm.
2 Cánh cửa đóng lại. Phía ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ. Phòng ngủ rất nhỏ và hẹp, khó khăn lắm mới kê được cái giường hai tầng, bên cạnh đặt chiếc bàn học có hai ngăn cùng với hai cái ghế nhỏ.
3 Màn đêm buông xuống, đèn nhà Tần gia bật sáng, bên trong không khí u ám và trầm mặc. Bác sĩ đã rời đi, Tần Mạt tiếp tục ngồi bất động trong bóng tối, nàng hạ quyết tâm sẽ hành xử theo đúng phép tắc ở đây, bên ngoài phòng khách ba má Tần không gọi nàng, nàng tuyệt đối không ra ngoài.
4 Sắc trời thay đổi, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của cánh cửa sổ, chiếu thẳng lên gương mặt của cô gái đang nằm trên giường. Cô gái này làn da trắng nõn, ngũ quan coi là bình thường, đơn giản là thanh tú, không đẹp cũng không xấu.
5 "Chị hai. . . " từ cửa truyền đến thanh âm có chú của Tần Vân Chí. "Ừ. " Tần Mạt đáp lại một tiếng, vẫn dựa vào thành giường như cũ, trên tay đang cầm cuốn từ điển Hán ngữ hiện đại, ánh mắt chăm chú nhìn vào một chữ giản thể rồi so sánh đối chiếu với phồn thể, không hề động đậy chút nào.
6 Thời gian cứ thể trôi qua, đảo mắt đã đến lúc phải thi vào trường cao đẳng. Bùi Hà vốn sớm đã hết ngày nghỉ phép, nhưng do con gái lớn thi vào cao đẳng nên bà lại xin nghỉ phép thêm vài ngày nữa.
7 "Chị hai, chị vào đây làm gì?" "Ta muốn nhìn xem tay nghề xào nấu của ngươi như thế nào, nếu thấy ngươi làm không tốt, ta còn có thể chỉ ra chỗ sai cho.
8 Trưa hôm sau, cuối cùng Tần Mạt quyết định tự ra tay làm món cơm chiên trứng. Tuy rằng, nấu cơm thì cho quá nhiều nước, khi rang thì cơm lại hơi cháy đen.
9 Bóng đêm lại kéo đến, Tần Mạt luyện viết xong rồi nhảy bên giường nằm luôn. Nàng ngủ bên dưới, bởi vì lát nữa Tần Vân Đình chắc chắn sẽ muốn ngủ giường trên, mà Tần Mạt lại không muốn nói chuyện với Tần Vân Đình, cho nên chỉ có thể đi ngủ sớm.
10 Lần nữa rảo bước trên đường lớn, Tần Mạt bây giờ mới hiên ngang đánh giá thế giới này. Ánh mặt trời xán lạn đến chói mắt, thành phố nhỏ nhốn nha nhốn nháo.
11 Đi đường quả nhiên dễ chịu hơn nhiều so với ngồi xe. Đường từ nhà đến trường cũng không xa, đi xe thì mười phút, đi bộ cũng chỉ nửa tiếng. Nghĩ đến việc sau này mình cũng phải đến đó đọc sách, Tần Mạt vừa theo sát Tần Vân Đình, vừa cố nhớ đường.
12 Diện tích trường Thị Tam hơn bốn trăm mẫu, ở nội thành này, là rất lớn rồi. Cửa trường học làm bằng đá cẩm thạch, xây theo hình dạng loan nguyệt hướng thiên (trăng rằm), phía trên là một đóa hoa lăng tiêu bằng đồng, thể hiện niềm kiêu hãnh.
13 "Đinh linh linh——!" Tiếng chuông vào học bỗng vang lên giữa đám đông đang ồn ào náo động, liền sau đó còn huyên náo hơn bội phần. Các cậu trai cô gái tuổi xuân phơi phới, hoặc nhóm bạn bè réo gọi nhau, hoặc từng người sải chân chạy như bay vào phòng học, không đợi tiếng chuông thật dài reo xong, phần lớn đã ùa hết vô lớp.
14 Một tiếng quát to làm Tần Mạt dừng bước, chỉ thấy một người đàn ông trungên từ quảng trường chạy thật nhanh đến đây, nhìn đồng phục của ông ta đang mặc, có thể thấy rõ đây là bảo vệ trị an của trường.
15 Đoàn người dần dần đi ra ngoài trường học, nói là muốn tìm một chỗ để liên hoan, sau đó lại đi tìm thú vui khác. Tần Mạt không nói một lời đi theo sát Tần Vân Đình, nhìn chị trò chuyện rôm rả với những người khác.
16 “Chị, em không muốn ăn cơm ở chỗ này. ” Trong lúc mọi người đang cảm thấy quái lạ, Tần Mạt lại lặp lại câu này. Bất quá lần này, ngữ khí của nàng chỉ nhàn nhạt, nghe không ra thái độ gì cả.
17 "Khá lắm tiểu nha đầu, mày ngứa da à!" Chín chữ ngắn ngủn, làm đáy mắt Tần Mạt xẹt qua một tia ảm đạm. Thân thể nàng nghiêng về phía sau, gương mặt lộ nụ cười biếng nhác: “Được rồi, ta thích tiểu nương tử, hoa đâm này cũng không phải là dùng để tấn công người nhà đâu.
18 “Mạt Mạt, em lại mơ gì đó?” Tần Vân Đình không khóc, nàng hơi ngẩng đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, cùng với hai tròng mắt thâm quầng. “Em không nằm mơ.
19 Sáng sớm hôm nay, cả nhà Tần gia tập trung canh giữ bên chiếc điện thoại, Tần Bái Đường và Bùi Hà đã xin nghỉ ở cơ quan, hôm trước Tần Vân Chí cũng thi xong cuối kỳ, bất quá kết quả của nó phải một tuần sau mới biết.
20 Trong bóng tối, Tần Bái Tường và Bùi Hà nói chuyện, tuy cách lớp cửa, nhưng cũng truyền đến tai Tần Mạt rất rõ ràng. “Dù thế nào, tiệc tạ ơn thầy nhất định phải làm.