21 Sáng sớm hôm nay, cả nhà Tần gia tập trung canh giữ bên chiếc điện thoại, Tần Bái Đường và Bùi Hà đã xin nghỉ ở cơ quan, hôm trước Tần Vân Chí cũng thi xong cuối kỳ, bất quá kết quả của nó phải một tuần sau mới biết.
22 Trên chiếc bình phong có thêu hình hoa lan, từ góc độ Tần Mạt nhìn lại, có thể thấy chiếc đàn cổ bảy dây màu đồng, nhìn từ xa cũng thấy rõ màu sơn chìm, chắc dùng đã lâu.
23 "Đây là trà Long Tĩnh ạ?" Tần Mạt hơi nhíu mày, hỏi. "Không sai, đây là trà Long Tĩnh ngon nhất ở Tây Hồ. " Biểu tình của Triệu Chu có chút tự đắc, "Đặc biệt ở khâu chọn trà Long Tĩnh, một mầm một lá, ta mỗi năm cũng chỉ được có tám lạng.
24 Giữa trưa Tần Mạt trở về nhà, chuyện đầu tiên là trực tiếp ngồi phịch lên ghế sô pha. So với trước kia khi nàng vừa mới xuyên qua, trong tình trạng khủng bố cho rằng đã đến một thế giới ma quỷ, nàng bây giờ, chỉ cảm thấy mỏi mệt đến tận xương tủ Vượt qua tầng trở ngại tâm lý cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, nhưng cũng không nói là đơn giản.
25 Mấy ngày lặng lẽ trôi qua. Tần Mạt đã chính thức làm việc ở quán trà, nàng làm ca sáng, từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, mỗi tháng được nghỉ bốn ngày, thời gian cụ thể chưa định.
26 Tiệc tạ ơn thầy ngày đó, cực kỳ náo nhiệt. Thông gia, bạn bè, lãnh đạo, thầy giáo, từng lớp từng lớp hướng về phía Tần Bái Tường mời rượu, khen ngợi ông biết dạy con.
27 Chuyện nói ngày đó, cuối cùng chỉ là một kết quả, chính là kỳ sau Tần Mạt có thể thuận lợi đi học trở lại. Việc này nói cho cùng cũng không tệ. Tần Mạt vốn còn cho rằng cán bộ nhà trường sẽ yêu cầu nàng đến làm đề kiểm tra gì đó nữa kia.
28 Gió lớn thổi lên, bầu trời dày đặc mây đen. Cuối ngày hè, nhiệt lượng bị tích đến cực hạn, thoáng chốc mưa tầm tã rơi xuống! Tần Mạt bước càng nhanh, lúc nàng rời khỏi quán trà mây đen mới chỉ che nửa bầu trời, nhưng khi nàng đi xuống đường phía nam, mưa to đã bắt đầu rơi.
29 Đã từng có một đề tài thảo luận thế này: Khi một viện bảo tàng bị hỏa hoạn, có một nhân viên, bên trái anh ta là một bình hoa cổ vô giá, bên phải là một con mèo con bị thương, tình huống chỉ cho phép người này chọn một thứ để mang ra ngoài, thử hỏi anh ta sẽ nên mang bình hoa cổ, hay là đưa con mèo con ra? Có người nói phải chọn bình hoa cổ, vì nó mang đầy tính lịch sử hào hùng, cũng là vật báu của nghệ thuật, có giá trị không thể tính được.
30 Logic của Phương Triệt không gi người thường, lần trước Tần Mạt giúp hắn che giấu thương thế, nhưng sở dĩ thương thế của hắn có nguy cơ bại lộ, cũng bởi vì Tần Mạt chơi hắn trước.
31 Tai nạn xe cộ chiều hôm đó, chuẩn đoán của bệnh viện: phần lưng của Phương Triệt bị rách dài đến mười lăm centimet, xương bả vai trái nứt xương nhẹ, xương sườn thứ sáu bên trái ở sau lưng bị gãy, và nhiều chỗ dây chằng bị thương cùng với xây sát ngoài da.
32 Đôi mắt màu hổ phách tròn vo ướt át, khóe mắt hơi nhếch lên theo mang theo đuôi phượng hẹp dài, hai lỗ tai ngắn cũn dựng thẳng lên. Tần Mạt đưa tay gẩy gẩy lông ngắn của con vật nhỏ này, thế là chú cún thích chí nheo mắt lại, trong miệng phát ra những tiếng ư ư, giống như là đang hưởng thụ sự an ủi của mẹ.
33 "Bầu trời che nghiêng, trăn trở đảo ngược. Bóng trăng mùa hè, không thể đoán trước. Hơn một tháng, ta thức giấc, đất trời khó phân, gian nan khổ cực. Chị cả xinh đẹp như bụi gai, em trai nhanh nhẹn như vân đào, ta tỉnh ngủ, việc cấp bách cần làm.
34 Thủ tục nhập học của học sinh mới trường Thị Tam thật ra còn tính là đơn giản, Tào Trí Thư đưa hai chị em Tần Mạt đến một phòng học lấy thẻ, Tần Mạt bị phân vào lớp 536, cũng là lớp 19 khối 10.
35 Tần Mạt lần đầu tiên thấy ký túc xá nữ sinh, vẻ mặt thật đờ đẫn. Gian phòng chật hẹp, bên trái cửa vào, trên dưới là hai hàng tủ có tám ngăn, bốn khung giường dựa vào hai bên vách tường, cùng với bốn tấm ván đặt trên đó, tấm gỗ kia thoạt nhìn như đã bị nhiều người đẫm đạp lên vậy.
36 Nhiệt độ không khí tăng dần đến giữa trưa, người cũng càng bực bội hơn. Tần Mạt ngẩng đầu, một tay cầm ghẻ lau, một tay chống ở thắt lưng, nhìn cánh quạt treo trên đỉnh đầu, trong mắt là bất đắc dĩ.
37 Trần Yến San vừa vào lớn lối đến thế, từ khi lọt lòng tới nay, lần đầu tiên Tần Mạt ở cùng một người bạn cùng trường, lại dưới tình huống thế này. "Con không muốn ở đây!" Lúc ấy bạn nhỏ Trần sửng sốt, bị cảnh tượng trước mắt dọa, nên liên tục kháng nghị, "Con không muốn ở đây đâu! Mẹ, cho con về nhà được không?" Trong lòng Tần Mạt lúc này nổi giận, bọn họ phải làm vệ sinh còn không oán hận, vậy mà con nhóc này còn ở đó gào to, nàng ta cho nàng ta là ai? Công chúa cao cao tại thượng hay là nữ vương chân đạp giang sơn? Thời đại này đã không thịnh hành nhân vật quý tộc đó nữa rồi, ngay cả nàng Tần đại công tử này, quý tộc cổ xưa chân chính cũng phải bỏ tư thái đi, sắn áo lên mà làm việc, mà cái con nhóc được chiều chuộng này còn muốn ra vẻ sao? Trong lòng càng tức, gương mặt Tần Mạt ngược lại càng nở ra một nụ cười rạng ngời.
38 Khi Tần Mạt dọn xong giường tủ của mình, đã quá giờ ăn cơm, các học sinh mới cũng lục đục dọn vào bốn tầng còn lại. Ngoài Trần Yến San, người bạn cùng phòng thứ hai của Tần Mạt là Khương Phượng, thứ ba là Vương Tử Dục, thứ tư là Lữ Lâm, cuối cùng thứ năm là Trần Song Song.
39 Sau khi ăn tối xong, phòng ngủ của Tần Mạt có tổng cộng bảy nữ sinh vào ở. Trời chạng vạng tối thì cô bé tên Triệu Vũ đến, vóc dáng bậc trung, không quá xinh đẹp, nhưng có vài phần đáng yêu khả ái.
40 "Pi po——!" Sáng sớm, ánh mặt trời vừa ló dạng, tiếng còi báo thức đã dồn dập vang lên xé tan màn tĩnh lặng của vườn trường. Tiếng còi vọng lại, sau năm tiếng liên tục, đài bắt đầu vang lên tiếng kêu gọi rèn luyện mạnh mẽ sục sôi, tiếp theo là âm thanh ồn ào, ríu rít lan khắp cả sân trường.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 10