41 Ban đêm mệt mỏi, các cô gái buôn chuyện kinh nghiệm lần đầu tập quân sự của các nàng. Trần Yến San chu miệng nhỏ, hầm hừ: "Mình không chịu nổi! Mình muốn xin nghỉ! Mình muốn nghỉ học! Lão Chu Nguyên chỉ giỏược đãi! Đây là hành xác! Là trái pháp luật!" Lữ Lâm mở gói đồ của nàng, lấy ra một gói kẹo hoa quả to chia ọi người cùng ăn; “Ăn chút gì đi, gần đây mình ăn được nhiều hơn trước, trước giờ mình chưa từng cảm thấy thức ăn căng tin lại ngon đến vậy!” Khương Phượng ngồi trên giường phẩy quạt: "Thật ra mệt nhất chính là đứng kiểu quân đội.
42 Sắc trời còn chưa sáng, ánh đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng lạnh lẽo chiếu lên người Vương Tử Dục, chiếu đến đường cong cùng với vẻ mặt mờ ảo như tranh.
43 Trong không khí ngập mùi thuốc khử trùng khiến Tần Mạt khẽ cau mày, dù là đang trong giấc ngủ, tiềm thức nàng vẫn ghét cái mùi vị này. Tôn Hồng Ninh đi qua đi lại bên giường bệnh, trong đầu đè nén nỗi phiền muộn kỳ quá, làm thế nào cũng không đi.
44 Dậy sớm luyện tập, đứng nghiêm, đi đều bước——chào! Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt cùng với màu xanh biếc của trời, thời gian thấm thoát thoi đưa, những chàng trai cô bé vốn là người xa lạ đã dần dần quen biết nhau.
45 "Lớp 19, lại lần nữa! Lại lần nữa, lớp 19!" Dưới ánh đèn đủ loại màu sắc, tâm tình háo hức của tất cả học sinh và huấn luyện viên dâng trào lên, vừa rồi rống to mà mãnh liệt như thế chính là liên quân mười chín lớp, hiện đang hợp sức công kích lớp còn lại.
46 Sau kỳ tập quân sự kết thúc, Tần Mạt có hai ngày nghỉ. Trước tiên nàng đến quán trà Triệu Ký thương lượng với Triệu Thành Bích về thời giam làm cuối tuần, sau đó sải bước về nhà.
47 "Tần Mạt!" Chương Quốc Phàm điểm danh, thế là Tần Mạt ôm vài cuốn sách, đi đến chỗ ngồi được phân. Lớp họ được chia làm ba tổ, một tổ lớn lại có ba nhóm, tổng lại chín nhóm, tính từ cửa vào là nhóm đầu tiên, Tần Mạt bị phân vào nhóm chín hàng ba.
48 "Ê, Phương Triệt, động tác này của cậu nguy hiểm lắm đấy, cậu đừng tưởng tôi cũng điên như cậu nhé?” Bên kia sân bóng chính là tường rào của Thị Tam, ngoài đó là một quả núi nhỏ.
49 Ở nơi áng mây nhuộm đỏ kia, khi gió núi thổi vi vu, Tần Mạt dùng tất cả sức lực của thân thể nhỏ bé này, kéo Phương Triệt từ nằm thành ngồi. “Sao mà cậu nặng thế nhỉ?” Tần Mạt dừng chân, ngồi xuống bãi cỏ, nàng thở hổn hển, vừa đỡ Phương Triệt: “Này, sao cậu không ngã luôn đi? Tôi nói, sao mà cậu vô dụng thế…” “Lần sau cô thử đi làm đệm lưng cho người ta mà xem?” Giọng Phương Triệt lành lạnh.
50 "Phương Triệt! Tên khốn kiếp này, mau xuống đây, đừng hái nữa!" Tần Mạt hổn hển dẫm chân dưới cây hồng, vầng thái dương lúc này càng ảm đạm, nàng hơi giương m thấy một cái bóng từ từ rơi xuống.
51 Khi Tần Mạt và Phương Triệt về lại tới trường, lớp tự học cũng sắp tan rồi. Dưới ánh đèn, Tần Mạt mới nhận thấy dáng vẻ chật vật của Phương Triệt, hóa ra lại có thêm vài phần khôi hài.
52 Lên lớp tan học, nhà ăn phòng ngủ, cuối tuần làm việc ở quán trà, sau đó về nhà, đây chính là sinh hoạt đơn giản của Tần Mạt. Nhoáng một cái đã đến kỳ nghỉ quốc khánh, trong lúc này Tần Mạt thinh thoảng lại cảm thấy cuộc sống thật khó khăn và nhàm chán, nhưng nghĩ đến mình đang nỗ lực là vì tương lai, nàng cắn chặt răng, vẫn nén khổ cực xuống.
53 Cho nên Tần Mạt bắt đầu tự xét lại, hình như từ khi ra viện về sau, nàng không chủ động đi tìm Phương Triệt nữa, hình như lần nào cũng là Phương Triệt đến tìm nàng trước, hình như nàng quan tâm đến Phương Triệt quá ít….
54 Một vùng núi xanh ngắt, ngàn dặm trời không mây, hai bên đường đầy cây cổ thụ, nhiều nhà có mái ngói xanh, càng khiến vùng ngoại tành tăng thêm vài phần phong vị chốn nhân gian.
55 [36], một bình hương long não đang đốt, mùi hương quanh quẩn trong phòng tranh cổ kính. Tần Mạt và Triệu Chu đứng ở một bên, nhìn Kiều Tử Huyên rửa tay, pha màu, sau đó dùng bút lông chấm mực, đầu bút đậm nhạt biến thành một mảnh núi non, những mỏm đá hình thù kỳ quái.
56 "Ơ, hà xử nhân gia?" Triệu Ninh Hương nhảy cà tưng đến chỗ bức họa bên cạnh Kiều Tử Huyên, nghiêng đầu nhìn bức họa trên bàn, "Hà xử nhân gia? Bức họa thật đẹp, anh Tử Huyên, bức vẽ này của anh, cho em được không?" Triệu Chu bất đắc dĩ thở dài, kéo Triệu Ninh Hương lại nói: "Hương nhi đừng làm ồn, bức họa này anh Tử Huyên của con đã tặng chị Tần Mạt rồi, sao có thể cho con nữa.
57 Thời gian thấm thoát thoi đưa, đảo mắt đã qua mấy ngày. Hiện tại đang là buổi đêm. Đèn bàn “tách” một cái bị Tần Mạt tắt phụt, ngay sau đó lại được ngón tay nàng mở lên.
58 Ngày thu ấm áp, Tần Mạt bị Hồ Nhị thẩm gọi ra nói nhăng nói cuội một hồi, bệnh nhức đầu cũng dần dần tốt hơn. Cũng không biết là do ánh mặt trời làm ấm lòng người, hay là nói chuyện phiếm làm tiêu tan phiền não.
59 Tiếng mở cửa vang lên, Tần Mạt bước vài bước vào phòng khách nhỏ, sau đó thấy một bóng trắng lao đến. "Lốm đốm!" Tần Mạt liên vội vươn tay ôm lấy con chó nhỏ, chân cũng thuận thế lui về phía sau hai bước, do ôm lốm đốm nên hơi mất đà.
60 Thông quá lần học bổ túc này, Tần Mạt rút ra một kết luận: Phương đồng học là một sư huynh tốt, nhất là ở phương diện dạy học này, ngưỡng mộ của Tần sư muội với hắn cao như núi.