1 Hơn hai trăm năm về trước, thiên đế cùng toàn thể thiên đình chào đón nàng thiên nữ duy nhất được sinh ra. Tiểu thiên nữ vừa sinh ra đã hấp thu được tinh hoa của trời đất, chúng sinh, mang hào quang lấp lánh vàng đặc trưng của đế thiên.
2 Ta qua tuổi mười lăm trong xót xa.
Ngày ta đi, thừa tướng phủ phát lệnh tiểu thư bị ốm cần tĩnh dưỡng nên trong vòng vài năm tới sẽ không nhắc tới việc cưới xin.
3 "Chàng đứng lại cho ta, chàng có yêu ta không? Ta thì yêu chàng nhiều lắm. Ta nguyện làm chức nữ đợi chàng, ta nguyện làm hòn vọng phu vì chàng. "
"Sao chàng không trả lời ta? Chàng không yêu ta phải không? Ta biết người chàng yêu thương là nàng ấy.
4 Ta nhìn thấy nhị huynh yêu quý ngồi chống cằm bên giường. Đối với nhị huynh, ta luôn có cảm giác yêu thương khôn tả, kiểu xa thì nhớ, gặp thì quấn lấy làm nũng, ta nghĩ đó là tình huynh muội đơn thuần.
5 Vâng vì sự ngông cuồng của ta mà thiên đình lại phái thêm người bảo hộ nữa cho ta. Đó là chuyện của sau này, khi ta hoàn kiếp về trời mới biết
Đó là lí do tại sao ta lại gặp nhiều tiên nhân thế.
6 À. . . Thật quá đáng. . . Ta dễ bị lừa đến thế ư?
Ai cũng muốn trêu chọc ta thế này. Ta không chịu được nữa nhìn Thiên Huyền, à không phải gọi là Huyền Vũ chứ, đang bá đạo hất tay áo.
7 Ta là kết tinh của sự sống vạn vật.
Ta sinh ra đã mang dấu ấn của thiên đế. Ta không thể thoát khỏi số mệnh. Năm ta một trăm tuổi, ta đã tiên đoán được mệnh cách của trời đất.
8 Ta giờ có lại trí nhớ.
Ngại quá.
Giờ ta hiểu tại sao mà Huyền Vũ ba lần bảy lượt hỏi ta có cảm giác gì với Thanh Long không rồi. Ta cũng có cảm giác với Thanh Long như trước đây vậy, an toàn,bình yên.
9 Ta được làm tổng chỉ huy đội quân thiên đình, hạ trần bắt gọn ma Vương về xử lí.
Nhưng chịu sự bảo vệ của Huyền Vũ. Ta dỗi hắn, ta mặc kệ không nói không rằng, hếch mặt đi, không coi hắn ra gì.
10 Ta hùng hổ trừng mắt nhìn đám thiên binh thiên tướng vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhìn họ ta lại càng tức.
Sao ai cũng nhìn trông có vẻ ép buộc ta làm thiên đế đến thế này nữa.
11 Trời ạ, ta một đời anh minh giờ lại gặp phải cảnh tang thương này. Nghịch chuyển luân hồi cái con mẹ nó.
Chết tiệt.
Không biết ta được đưa đến không gian nào nữa đây.
12 Ta ăn no rồi lại tò mò chơi mấy đồ gọi là "hiện đại" một ngày trời.
Ví như ta xem cái nồi cơm điện hoạt động kiểu gì mà nấu thành cơm. Ta tò mò nấu thử.
13 Ta đi học. Thật thú vị nha. Ta ôm chăn cười khúc khích và mong đợi suốt một đêm.
Quá vui sướng mà. Vì thế khi trời vừa ngấp nghé rạng sáng ở đằng đông ta đã thức rồi.
14 Một thân đen thui cứ như vậy ôm Thanh Vân ta cũng không khỏi ngượng ngùng và khó chịu đi. Nói gì thì nói ta bây giờ là một cô nương trong trắng, thanh bạch lại rạng ngời tỏa nắng như thế này cơ mà.
15 - Muội phải về với ta ngay lập tức. . . Chẳng lẽ muội muốn tan biến sao?
Ta ôm lấy cánh tay hắn, năn nỉ ỉ ôi:
- Huyền Vũ ca ca à, một ngày, một ngày thôi nhé, huynh nhìn con chúng ta kìa.
16 Huyền Vũ cùng Thanh Vân vừa biến mất thì hai người ở tương lai mới nhìn nhau ngỡ ngàng. Kí ức đổ dồn về nhanh chóng.
Thanh Vân buột miệng kêu lên:
- Thôi xong, đường về sẽ bị lỗi nha.