61 Đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, Tần Mạt nhìn ngoài bầu trời, nhưng chỉ thấy một màn đêm đen như mực, trăm rằm không biết đã bị giấu sau lớp mây tự lúc nào, nửa điểm ánh trăng cũng không nhìn thấy.
62 Lại là một ngày cuối thu, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tần Mạt liền mở cửa sổ bên trái ra, uốn người ngồi trên ghế, dựa vào vách tường, suy nghĩ xuất thần.
63 Lư Hoa Ba là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, tóc xoăn tự nhiên, như củ tam thất, cái cổ lại ngắn ngắn. Mặt mũi vị thầy giáo này có điểm đặc sắc, mũi ông cao cao, hai mắt như chim ưng, lông mày thô lại dày, như con tằm đang nằm.
64 Vỗ tay như sấm, rầm rầm vang cả phòng học. Thật ra đại đa số học sinh cũng không hiểu Tần Mạt nói cái gì, dù sao khi nàng nói chuyện, người thất thần cũng rất nhiều.
65 Mùi hoa quế theo gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ, Tần Mạt ngồi lại chỗ, nhưng trong mắt mọi người, hình tượng của nàng đã khác hoàn toàn với lúc trước.
66 Sau tiết này là đến giờ ăn cơm, Trần Yến San và Lữ Lâm ở lại chờ Tần Mạt, cùng nàng đến nhà ăn. "Ai~~, Mạt Mạt, thì ra cậu lợi hại như vậy, trước kia mình còn không phát hiện ra.
67 "Này! này! Cậu dạy tôi nói chuyện, tôi dạy cậu học toán, đây không phải rất công bằng sao? Cậu còn muốn như thế nào!" Lỗ Tùng tiếp tục bám riết không tha chuyển giấy nhỏ sang, lần này hắn không vẽ mặt quỷ nữa, mà là một ngọn lửa thật lớn, tỏ vẻ hắn đang khó chịu.
68 "Vì sao tôi không dám?" Hai tay Lỗ Tùng đập vào nhau, nghiến răng nghiến lợi, "Mẹ nó, không dám không phải đàn ông!" Tần Mạt buồn cười mà dẫn vị "đàn ông" này trở lại bên cạnh phòng học, Lỗ Tùng vô cùng khó hiểu: "Sao lại không vào?" "Giờ vào để ăn mắng à?" Tần Mạt dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc hắn, "Thầy Trương nhất định đang nổi nóng, hơn nữa bây giờ mà vào, cậu nghĩ ông ấy sẽ sắp xếp chúng ta thế nào?" Lỗ Tùng bất mãn nói thầm: "Đứng ngây ra đây để tìm tai họa à? Đi ra ngoài chơi còn hơn!" "Đây gọi là khổ nhục kế! Không hiểu đúng không? Không hiểu thì nhìn mà học này!" Tần Mạt nhíu mày, "Chúng ta giờ mà đi vào, cậu bảo thầy Trương sẽ xử lý thế nào? Thầy ấy đang lên lớp, nếu như thầy bỏ tiết học, để dạy bảo chúng ta, vậy thì sẽ lãng phí thời gian lên lớp, nhưng nếu như thầy ấy không ạy dỗ chúng ta, thì ông ấy sẽ mất mặt.
69 Sắc trời u u mờ mờ, một mảnh tối đen. Đèn đường sáng ngời, chiếu lên mọi vật xung quanh làm chúng phát ra ánh sáng xanh trắng. Trục cửa sắt ken két từ từ bị mở ra, trong hoàn cảnh yên tĩnh này, tiếng kêu càng vang vọng.
70 Phía chân trời hiện lên màu sáng bạc, sương mù sáng sớm tô điểm thêm sự mờ mịt mông lung cho đỉnh Phu tử. Tần Mạt nheo mắt lại, hít sâu một hơi cái không khí tươi mát này, cảm thấy đầu óc tỉnh táo lại, lúc này mới bước chậm chân, đi theo đường nhỏ đầy đá vụn lên Thấu Phong đình.
71 Mùi nước khử trùng nhàn nhạt bay khắp không khí, vẫn là phòng bệnh nhỏ đó, vẫn là ga trải giường trắng tinh này. Tần Mạt cuộn người trên giường, sắc mặt trắng bệch, làn môi tái ngắt.
72 Khi đi đến cửa ký túc xá nữa, Phương Triệt vẫn để Tần Mạt xuống, tuy hắn rất muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình đến toàn thế giới, nhưng tuổi bọn họ bây giờ không cho phép hắn làm như thế.
73 Qua trung thu, tiết trời se lạnh. Trong không khí đầy hơi lạnh, Tần Mạt không nhịn được hắt xì một cái, Phương Triệt lại nhìn thấy buồn cười, đưa tay bóp cái mũi nàng, thấp giọng đe dọa: “Ngu ngốc! Còn dám không ăn uống đã đi ngủ không?" Tần Mạt vội vàng đẩy tay hắn ra, vừa đoạt lấy cái cặp lồng trong tay hắn kia, sau đó cầm lấy thìa, cái miệng nhỏ húp cháo bên trong.
74 Sân trường trước giờ tắt đèn không náo nhiệt lắm, dù sao đây cũng là thời gian trọng điểm, phần lớn học sinh ở đây đều ưu tiên cho nghiệp học, người lúc này còn lảng vảng ở bên ngoài là vô cùngTần Mạt kéo cái chân bị thương đi khập khiễng, sau khi đến cửa ký túc xá nam, mới phát hiện mình không biết làm thế nào để tìm Phương Triệt.
75 Mưa ngoài cửa sổ vẫn rả rích như trước, thấm lên sân thượng, gió lạnh trên trời xanh thổi qua phòng khách ấm màu nâu vàng này, sau đó Bùi Hà nhận chén trà nóng, từ từ uống một ngụm.
76 Hiệu trưởng trên đài cao vẫn tiếp tục bài diễn thuyết dõng dạc của ông, Tần Mạt dưới đài bị bao phủ trong đám đông, nghe thấy Trần Yến San nhỏ giọng nức nở.
77 Một tấm mành kéo ra khiến sân khấu tối dần, gian phòng truyền ra ánh đèn màu nhấp nháy thắp sáng cả sân khấu giờ tắt hết. Đủ loại tiếng reo hò của mấy ngàn học sinh vang vọng, có người hoan hô có người kêu sợ hãi, cũng có người huýt gió, huýt sáo, có người khen ngợi.
78 Dưới bóng cây trùng điệp, ánh trăng mờ mờ. Phương Triệt nâng tay nhẹ giữ vai Tần Mạt, ánh mắt như một dòng suối nước nóng ẩn trong sơn cốc, ở đầu đông này, ấm sương mù, hun quanh thân thể người ta, khiến bất an tiêu tan.
79 "Lòng người rất nhỏ, cả đời chỉ có thể chứa một người, cho nên đừng để lãng phí thời gian. Nếu không khi anh bị hoa mắt rồi, mới hiểu, mới hối hận, cũng không có cơ hội nữa.
80 Gió lạnh gào thét cứ vậy mà đến, lại một lần nữa sau kỳ thi tháng có người vui người cười, có người sa sút rầu rĩ. Tóm lại học sinh Thị Tam bắt đầu chào đón kỳ thi cuối kỳ, bình thường không khí náo nhiệt giờ nhất tề héo rũ, các hoạt động và các hội buôn chuyện tự nhiên mai danh ẩn tích, khẩu hiệu biến thành: "Vì một năm học tốt!" Tần Mạt nghe qua cách nói này xong, cảm khái duy nhất chính là: "Đọc sách thật tốt!" Bọn họ là học sinh trung học, cho nên ngay cả ưu sầu cũng chỉ đơn giản như thế thôi.