1
Ánh nắng chiều tà le lói xuyên qua cửa sổ to lớn sát đất. Ánh sáng đan xen với bóng đen càng khiến nơi đây trở nên trống vắng.
Nhân viên thực tập – Lưu Tiểu Ngốc nằm úp sấp ở trên bàn làm việc, buồn bực ngán ngẩm nghịch hạt châu thủy tinh trên tay, nhẹ nhàng vứt lên rồi tiếp được, vừa canh đồng hồ chờ đến giờ đổi ca làm.
2
Chuyện tuyệt vọng nhất thế gian này là gì?
Rơi vào làn sương mờ mịt nhưng hóa ra là sương độc, độc vật quấn thân; đi biển gặp lốc, cuốn lên cơn sóng thần; hay là rơi vào Thập Vạn Đại Sơn, đối mặt nguy hiểm trùng trùng? (Thập Vạn Đại Sơn: Một chiến dịch quân sự của Trung Quốc.
3
Giữa tiết xuân phân. Đêm qua một cơn mưa rơi xuống Thiên Nhai. (tiết xuân phân: khoảng 20, 21 tháng 3)
Sáng nay sương mù khắp núi, màu xanh biếc như được người gột rửa, khiến bầu trời trở nên cao hơn.
4
Lạc Minh Xuyên đánh giá người trước mắt, chợt thấy môi mỏng của người nọ hé mở, trầm thấp kêu một tiếng, “Lạc sư huynh. ”
Âm thanh xa cách mà lãnh đạm.
5
“Thật sự không liên lạc được quý khách nhân vật phản diện sao?” Lưu Tiểu Ngốc gục xuống bàn, ủ rũ nói, “Nếu vầng sáng kia thật sự xảy ra vấn đề gì, tôi có thể sẽ phải cuốn gói đi đó…”
Vương Vĩ thò nửa người ra từ trong dàn máy, lau mặt, “Vẫn không đo được bất cứ dao động nào… Mang sai vầng sáng có tác dụng gì không? Tự động tẩy trắng? Nghe rất không ổn…”
“Vầng sáng đó còn trong giai đoạn sửa chữa, không biết có còn tác dụng phụ gì không nữa!”
“Ha ha ha ha! Vầng sáng bạch hóa thì có thể có tác dụng phụ gì chứ? Chẳng lẽ là chứng bạch tạng?!”
Lưu Tiểu Ngốc hung hăng nguýt cậu ta một cái, Vương Vĩ ngượng ngùng cúi đầu.
6
Thứ gì tạo nên thiên hạ?
Là đốm lửa trại ở nơi đồng hoang bát ngát, là sức mạnh nguyên thủy nhất; là kỵ binh nơi sa trường cố gắng mở rộng lãnh thổ, là niềm tin của bậc làm vua; là thôn trang ở hai bên bờ sông màu mỡ, là nền văn minh mà thời gian khắc xuống.
7
Lạc Minh Xuyên vừa dứt tiếng.
Trong điện, mỗi người đều thay đổi sắc mặt.
Hà Yên Vân kinh ngạc thốt lên, “Lạc sư huynh, huynh đang nói cái gì vậy!”
Chính Dương Tử run cả râu mép, cả giận nói, “Hồ đồ! Có liên quan gì tới ngươi! Ngươi dựa vào cái gì chịu phạt thay hắn?”
Không chỉ mọi người, Ân Bích Việt cũng bối rối.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chấp pháp đường ở Thương Nhai sơn vốn ồn ào, mọi người tập hợp ở đây không chỉ là để nhận nhiệm vụ môn phái.
9 Hề Hoa phong giao thiệp mỏng manh, ngoại trừ ‘Thủ viện’ – nơi Kiếm Thánh ở đóng cửa nhiều năm, bắt đầu từ ‘Đệ nhất viện’ của đại sư huynh Quân Dục là năm sân liên tiếp.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm ngày tiếp theo, cuối cùng cũng không thể đi mở hội.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như người khác gặp phải tình huống thế này, nhất định hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
12
Mặc dù Ân Bích Việt chưa nghỉ ngơi một đêm, nhưng ngày thứ hai lúc đi họp tinh thần rất tốt.
Dáng người cứng cỏi, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
13
Tháng ba, gió xuân rốt cục đã ấm áp.
Lạc Minh Xuyên lộ ra thần sắc kinh hỉ không thể tin nổi, cuối cùng hóa thành một nụ cười.
Từ lần từ biệt Ân Bích Việt ở địa lao, y chưa cười lần nào nữa.
14
Tâm tình của Ân Bích Việt nặng nề, cuối cùng khi nhìn thấy nhị sư tỷ Liễu Khi Sương thì biến mất.
“Sư đệ, mang theo bảo y long lân hộ thể này đi!”
“Còn có cả chủy thủ Nam Hải Trầm Sơn này nữa!”
“Mang cả quạt ngọc Tử trúc cốt thanh, áo choàng Cửu Long thần hỏa, đỉnh Tứ phương sơn hà, tất cả phải đem theo…”
Liễu Khi Sương còn đang suy nghĩ đến những thứ khác.
15
Càng ngày càng nhiều dòng người từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Trong tay mỗi người đều có kiếm.
Ân Bích Việt không lộ ra vẻ gì đánh giá hai người bên cạnh, cảm giác hai người kia làm như không phát hiện, vẫn bình tĩnh bước đi như trước.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có rất nhiều cách để người tu hành xuất hành, từ Á Thánh trở lên có thể cưỡi gió, một ngày vạn dặm, hoặc là có thể dịch chuyển tức thời.
17
Kiếm của Ân Bích Việt tên ‘Ỷ Hồ’, là lúc Quân Dục thay vị sư phụ kia nhận hắn làm đồ đệ đưa cho.
Trong ba năm ở Thương nhai sơn, hắn đã luyện hàn Thủy kiếm quyết ngàn vạn lần.
18
Bão Phác tông cũng ở Tây Địa. Cùng Thương Nhai sơn tọa ở hai phía Nam Bắc, nhìn nhau từ xa xa, là một trong ba phái của ‘Nhất sơn ba phái’.
Nhắc đến Tây Địa, mọi người nghĩ tới Thương Nhai sơn đầu tiên, sau đó chính là Bão Phác tông.
19
Xe ngựa lộc cộc, chạy thật nhanh trên con đường Tây Địa, khói bụi mù mịt.
Công tử nhấc lên màn xe, một đôi mắt phượng hơi nhíu lại xem xét cảnh bên ngoài.
20
Ân Bích Việt gần như quên mất còn có cái thứ ‘Hỗ trợ của vầng sáng’ này.
Từ khi dùng một lần ở địa lao Thương Nhai thì nó không xuất hiện nữa, hình như là phải đạt thành điều kiện đặc biệt mới có thể kích hoạt.