1 Lúc Chu Mộ Phỉ tỉnh lại đã phát hiện toàn thân dính nhớp, chung quanh tràn ngập thứ mùi tanh tanh khó ngửi của lòng trắng trứng. Loại cảm giác này khiến Chu Mộ Phỉ cực kỳ khó chịu, y cau mũi, cố mở mắt ra, thế nhưng mí mắt lại như nặng tựa ngàn cân, có cố như thế nào thì cũng không mở lên nổi.
2 Độc Cô Lưu Vân kinh ngạc nhìn cục lông tơ nho nhỏ màu nâu cực kỳ gầy yếu ở trước mắt, giật mình đến mức thiếu chút nữa tròng mắt muốn lọt ra ngoài. Hắn nhớ lúc hắn nhặt về chỉ là một quả trứng chim thôi mà, như thế nào vừa mới đi ra ngoài kiếm chút cành khô đã ấp thành chim non thế này? !— này cũng quá nhanh rồi.
3 Thiếu niên khum tay ôm lấy Chu Mộ Phỉ rồi cùng người tên ‘Đường thúc’ kia đi thêm khoảng chừng hơn mười dặm đường, đến trước đại môn đỏ thẫm của một tòa trạch viện.
4 Trước khi Chu Mộ Phỉ ngóng trông đến mòn con mắt, Trần mụ rốt cục cũng đã nấu cháo xong. Cháo gà thơm ngào ngạt, hạt gạo được nấu đến nhuyễn nhừ sền sệt, mặt trên còn có một lớp dầu ánh vàng rực rỡ, không chỉ một mình Chu Mộ Phỉ thèm nhỏ dãi, ngay cả Độc Cô Lưu Vân cũng cảm thấy thèm thuồng.
5 Hoàng, Hoàng Dược Sư? !Chu Mộ Phỉ suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất. –Không phải là cái tên Hoàng Dược Sư mà y biết đó chứ?Là cái tên Đông Tà Hoàng Dược Sư, đứng đầu “Thiên hạ Ngũ tuyệt”, nhạc phụ của Quách Tĩnh, lão cha của Hoàng Dung trong bộ tiểu thuyết [Anh hùng xạ điêu] của Kim Dung đó hả?Hay chỉ đơn thuần chỉ là trùng tên?Nếu nó thực sự là Hoàng Dược Sư kia, nói như vậy chính mình đã xuyên việt tới thế giới trong tiểu thuyết Kim Dung rồi sao?Y vừa nghĩ tới Hoàng Dược Sư, dĩ nhiên liền nghĩ tới truyện Anh hùng xạ điêu, rất nhanh sau đó y đã bắt được từ mấu chốt ‘Điêu’.
6 Chu Mộ Phỉ dĩ nhiên biết, một chỉ này là do Dương Thiên nể mặt mũi của Độc Cô Lưu Vân, cho nên đã rất thủ hạ lưu tình rồi. Nếu không, đừng nói tới việc y chỉ là một con chim non nhỏ xíu, cho dù có là một con cự điêu trưởng thành thì cũng chỉ có nước đi đời nhà ma mà thôi.
7 Nửa nén hương sau, một dĩa tôm nướng – món chiêu bài do Trần mụ đích thân ra tay – đã được Độc Cô Lưu Vân đưa đến trước mặt Chu Mộ Phỉ. Độc Cô Lưu Vân ôm Cục Lông Nhỏ đang giả đò ngủ ở trên giường xuống, chuyển đến cái dĩa cạnh bàn, để cho mùi hương nồng đậm thơm phức xộc thẳng vào mũi nó, sau đó cẩn thận lột vỏ tôm, lộ ra lớp thịt mềm mềm khiến người ta thèm nhỏ dãi, lại vặt đầu tôm chân tôm đi, cuối cùng đặt con tôm ngay ngắn chỉnh tề vào cái dĩa trước mặt Cục Lông Nhỏ.
8 Đến tiền thính, Độc Cô Lưu Vân đặt Cục Lông Nhỏ ngồi lên ghế, sau đó đặt dĩa cá chép sốt chua ngọt đã được gỡ sạch xương do Trần mụ làm lên ngay trước mặt.
9 Đương nhiên, bay không phải là loại vận động duy nhất của Chu Mộ Phỉ. Trừ hoạt động này ra, y còn có loại vận động hạng nhất có thể tiêu hao hết vài chục cân thịt, đó chính là cùng Độc Cô Lưu Vân luyện kiếm.
10 Năm tháng như thoi đưa, lúc Chu Mộ Phỉ còn chưa ý thức được thì ba năm đã bất giác lặng lẽ trôi đi. Phảng phất giống như chỉ là một cái nháy mắt, Độc Cô Lưu Vân đã cao đến bả vai của sư phụ hắn rồi, gương mặt cũng trở nên góc cạnh sắc nét thâm thúy lạnh lùng hơn trước, nghiễm nhiên đã trở thành một mĩ thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
11 Hai tên thanh niên kia liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút không cam lòng nhìn con đại điêu phi thường dũng mãnh hung mãnh cứ như thế mà mất đi. Một lát sau, người thanh niên đằng sau lớn tiếng nói với Độc Cô Lưu Vân: “Ngươi nói con điêu này là do ngươi nuôi sao? Chứng cứ đâu?”“Đúng vậy đúng vậy!” Cái tên thanh niên lúc nãy muốn bắt Chu Mộ Phỉ lập tức phụ họa theo: “Con điêu này rõ ràng là do đại gia ta dùng tên bắn xuống! Thằng nhóc ngươi nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi sao?! Thức thời thì lập tức buông con điêu kia ra rồi tránh sang một bên, nếu không thì coi chừng đại gia ta không khách khí với ngươi!”Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy hai tên này bắn thương Điêu Nhi yêu dấu của mình, lửa giận trong lòng đã sớm dấy lên hừng hực, cực kỳ muốn giết chết hai người này báo thù cho Điêu Nhi.
12 Chớp mắt một cái liền qua lễ Trung Thu, hai ngày nghỉ của Độc Cô Lưu Vân cũng đã kết thúc, lại tiếp tục đến phòng luyện kiếm luyện công như bình thường.
13 Nhưng hiện tại Độc Cô Lưu Vân không có ở đây, cho nên y chỉ có thể sống bằng sức mình, dùng mỏ ngậm khăn quay đầu cố hết sức lau a lau, nhưng mỏ chim thì làm sao có thể linh hoạt như tay người được, vì thế kết quả ra sao thì không cần phải nói nữa.
14 Cứ liên tục vài ngày như vậy, buổi sáng Chu Mộ Phỉ luôn thành thật ở trong phòng, đợi đến nửa đêm thì trèo giường bay ra cửa sổ, lướt qua tường vây đến sau núi tìm Độc Cô Lưu Vân.
15 Độc Cô Lưu Vân đương nhiên tin Điêu Nhi sẽ không để lộ bí mật, chẳng qua chỉ là thuận miệng dặn dò mà thôi. Nhìn thấy đại điêu vỗ ngực cam đoan, Độc Cô Lưu Vân lại càng yên tâm, liền nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta trở về phòng rồi nói.
16 Đến khi cùng Độc Cô Lưu Vân quay về phòng, Chu Mộ Phỉ mới phát hiện chỗ không thích hợp đó là gì: Trên người của người kia, có mùi của rắn độc!Nói cách khác, trên người y có giấu rắn độc, hoặc là thường xuyên giao tiếp với rắn độc trong một thời gian dài.
17 Sự thật chứng minh, quyết định của hắn là vô cùng chính xác, một chiêu ‘Linh xà xuất động’ của bạch y thiếu niên kia tuy có vẻ đã lộ ra sơ hở, nhưng kỳ thật lại cất giấu hơn mười hậu chiêu, y cố ý lộ ra nửa phần sơ hở chỉ vì muốn nhử Độc Cô Lưu Vân, sau đó liền tung ra toàn bộ hậu chiêu, muốn chiếm trước tiên cơ, đánh đối phương đến trở tay không kịp.
18 Lại thêm khoảng một ly trà nhỏ, bạch y thiếu niên cư nhiên vẫn không chịu khuất phục. Chu Mộ Phỉ ở một bên nhìn mà không khỏi nôn nóng trong lòng. Kịch độc trong cơ thể y đã bắt đầu phát tác, toàn thân trên dưới càng lúc càng tê liệt nghiêm trọng hơn, may mà y giờ chỉ là một con điêu, độc trên châm kia thì lại chuyên dùng để hại người, nếu không, chỉ sợ y đã sớm hôn mê bất tỉnh rồi.
19 Bạch y thiếu niên cảm nhận được sát ý lạnh lẽo tản mát ra từ thân của người kia, cơn lạnh buốt từ cột sống lan truyền khắp toàn thân, y cố nén cơn đau đớn do bị bóp cổ và không thể thở lại, miễn cưỡng hé miệng ra nói: “Đó thực sự….
20 Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những nam tử mặt trắng mày trơn yếu đuối thường phải dựa vào người khác. Độc Cô Lưu Vân kiếm một ít cành khô ở gần đó, sau đó từ trong túi đồ treo trên lưng ngựa lấy nồi và muối mua ở trấn trên ra, đổ phân nửa nước vào nồi, sau đó lột da loại bỏ hết tuyến độc của con rắn rồi bỏ vào trong nồi, cuối cùng bắt nồi lên bếp bắt đầu nấu canh rắn.