1
Ôn Duyên sửng sốt đến một phút đồng hồ.
Cảnh tượng bốn phía liên tục biến ảo không đoán trước được, nhưng không khí một màu xanh biếc thấm vào ruột gan vẫn là khiến hắn không làm ra hành động gì quá mức kịch liệt.
2 Bất luận như thế nào,Tuy rằng Ôn Duyên đổi sang hướng bên cạnh tránh đi nhưng hắn cũng không tính toán được là tang thi cũng đổi hướng, hắn chỉ hy vọng tránh mặt nam chủ, cũng không có khả năng mạng nhỏ của mình cũng phải bỏ đi…….
3 Quần áo quấn trên đầu đã mặc lại lên người, Ôn Duyên quỳ rạp trên mặt đất. Hắn một bên chờ nam chính, một bên thầm mắng nam chính tám trăm sáu mươi lần.
4 Mấy người sau khi thương thảo quyết định, Cốc Vân Phi cùng Hình Đại ở phía trước mở đường, Hình Nhị Hình Tam Vệ Bình ở phía sau đuôi đội, Ôn Duyên đỡ Tạ Sâm, những người khác trong đội ngũ tự quản chính bản thân mình cho tốt là được.
5 Thời điểm mọi người thấy Ôn Duyên đỡ Tạ Sâm từ siêu thị đi ra ước chừng đã hơn mười phút, trong lúc đó Cốc Vân Phi vẫn luôn ngồi ở phòng điều khiển, vài lần muốn đem xe khởi động, nếu không phải Ngô Mộng vẫn luôn nhẹ giọng khuyên bảo, Cốc Vân Phi có lẽ đã thực sự phát giận.
6 Gặp phải tình huống đặc thù, Ôn Duyên không thể nào không nghiêm trọng hóa thói quen sạch sẽ của mình, nghĩ đến Tạ Sâm từng vuốt ve gương mặt mình cùng với những đợt tiếp xúc trước đó, Ôn Duyên thật sự không có biện pháp bình tĩnh…….
7 Hai người phối hợp đánh với mười mấy tang thi cơ hồ không vấn đề gì, bởi vì nơi này trống trải mục đích lại mạnh mẽ, cho nên quá trình diễn ra thuận lợi.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Diễm công, là loại đồ vật như thế nào?”
Tạ Sâm quay đầu liếc Ôn Duyên một cái, hắn tựa như dùng ma thuật lấy từ trong người ra một gói thuốc lá, xung quanh bôi đen, Ôn Duyên chỉ mơ hồ cảm giác cấu tạo hộp kia làm từ kim loại, hình dạng như hộp Cuboit (*) bình thường, nhưng động tác của Tạ Sâm làm Ôn Duyên không nhịn được mở trừng mắt.
9 Ôn Duyên dựa tường ngồi, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bởi vì không gian của Ngô Mộng có hạn, cho nên chỉ lấy một ít thuốc chuẩn bị khẩn cấp, mặt khác dựa theo lời Tạ Sâm nói, theo quy củ đặt phần còn lại vào bên trong xong khóa lại, nếu có người sống sót đến đây chỉ cần dùng chìa khóa treo trên cửa liền có thể lấy được thuốc, như vậy cũng tránh được việc thuốc bị tang thi đạp hư.
10 Đoàn người cứ như vậy lại lần nữa tiếp tục hành trình, Hình Nhị còn thật sự nguyện ý tới phía trước lái xe cho bọn hắn, chỉ là Ngô Mộng dường như không thích hắn lắm, vài lần yêu cầu Ôn Duyên đổi vị trí.
11 Trên đường nghỉ ngơi hai lần, đến thời điểm chạng vạng, con đường đã có chút trở nên rộng lớn. Kỹ thuật điều khiển của Hình Nhị vượt quá dự đoán của mọi người, tuy rằng trên đường có rất nhiều chướng ngại cùng ngăn trở, nhưng hắn vẫn lái xe phi thường vẫn vàng gần như không xóc nảy, có thể do tình thế không lạc quan cho lắm, tư lúc lên xe buổi chiều tới giờ ben trong đều yên tĩnh, suốt quãng đường dài không có ai nói chuyện.
12 Quá trình cố gắng không tính thực thuận lợi, bởi vì có một đám người vẫn luôn canh giữ ở trạm xăng dầu địa phương. Hình Nhị dự đoán được loại tình huống này, nhưng lại không nghĩ rằng trong đám người đó lại có cha mẹ nuôi của Ôn Duyên.
13 Hai đám người cứ như vậy lẳng lặng giằng co đến mười mấy giây, cơ hồ ngoài dự đoán của mọi người, Lương Khôn giơ tay hướng về phía sau một chút, “Đem đồ vật thu thập cho tốt, chúng ta đi.
14
“Ai, cô ở chỗ này làm gì?”
Ngô Mộng nghe tiếng quay đầu lại, là Hình Nhị đang ngáp dài hướng về bên này.
“Không có gì……”
Hình Nhị thấy Ngô Mộng vẻ mặt đen tối không rõ bộ dáng, lại xem xét cửa phòng đóng chặt kia, hơi chút tưởng tượng liền nhếch miệng nói: “Muốn vào? Cô cũng thật là chấp nhất a, loại người như Tạ Sâm, căn bản không có khả năng……”
Thấy biểu tình Ngô Mộng có chút không rõ nguyên do, Hình Nhị chuyển đề tài xua tay nói: “Hắn căn bản không có khả năng đã khuya như vậy còn mở cửa cho cô, thời gian không còn sớm, cô nhanh đi lên nghỉ ngơi đi, trên lầu kia phong thuỷ bảo địa nhưng đều để một mình cô ở, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.
15
“Chẳng lẽ là sự thật? Hắn thật sự chỉ đối với lời nói của cậu mới phản ứng nhanh…. . ?! Tôi thảo a!!”
Chu béo nói ba từ “Tôi thảo a” không thể nói không nhỏ, Ôn Duyên nghĩ đến ba huynh đệ Hình gia bên ngoài, trong lòng có chút thấp thỏm.
16
“Đừng nói nữa, anh đi chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai đi cùng chúng tôi. ”
Chu béo có lời muốn nói, bị Tạ Sâm chặn ngang đến gắt gao, nhất thời sắc mặt khó coi, “Còn cùng bọn họ đi? Bên ngoài kia thì được địa vị gì? Các người ở đâu gặp phải? Cứ định kéo dài sao?”
Tạ Sâm từ trong quần áo lấy ra điếu thuốc ngậm vào miệng, Chu béo mắt trợn trắng từ trên vai dỡ xuống cái bao lớn, từ trong bao móc ra một đồ vật lớn cỡ bằng cúc áo ném cho Tạ Sâm.
17 Hai người lại thương nghị một chút chi tiết cụ thể về ngày mai, Chu béo sau đó công khai đi từ cửa phòng ra ngoài. Ôn Duyên có chút khẩn trương mà lắng nghe một hồi, hệt như lúc đối phương xuất hiện, vang lên tiếng “chi dát” rất nhỏ, rồi sau đó lại không một tiếng động.
18
Tạ Sâm đang chuyên tâm mà “chém” trúc, Ôn Duyên nhìn thân ảnh tới tới lui lui của đối phương, nhịn không được dò hỏi: “Cậu biết tôi có thể làm cậu thanh tỉnh, vì cái gì ngay từ đầu còn nói phải đi?”
Động tác của Tạ Sâm dừng một chút cũng chưa, khi Ôn Duyên cho rằng đối phương sẽ không trả lời, chỉ nghe Tạ Sâm nói: “Cậu cảm thấy vì sao?”
Ôn Duyên lặng im hai giây, nguyên bản còn muốn nói ra “cảm tưởng”, nhưng tưởng tượng đến lúc ấy đối phương ngồi ở bên cạnh mình nói, “Có một số việc, nếu không rời đi, sẽ không chịu khống chế”, còn có lời nói lúc trước và loại ánh mắt đối phương dành cho mình…….
19
“Ba anh em kia, có phải đặc biệt không dễ khống chế?” Ôn Duyên nghĩ nghĩ, vẫn là đem nghi vấn xoay vòng nãy giờ trong lòng hỏi ra.
Tuy rằng tình hữu nghị giữa Chu béo và Tạ Sâm hẳn là không ít năm, nhưng trực giác hắn mách bảo Tạ Sâm không phải loại người vì đối phương là bằng hữu, liền sẽ đem toàn bộ tâm sự nói ra.
20
“Nếu tôi nói, sẽ giống như tôi thì sao. ”
Tạ Sâm ngẩng đầu, thậm chí là có hơi quá, bởi vì ngửa ra sau, hắn rũ mắt nhìn thấy ánh mắt Ôn Duyên, giống như một vị thần tà ác coi khinh nhân loại, càng đừng nói khóe miệng kia mang theo ý cười chói lọi “ác liệt”.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 12