1 Bóng đêm đen đặc như mực. Trời đầy sao. Những ngôi sao lấp lánh, lấp lánh trên bầu trời cao mênh mông kia, lấp lánh như đôi mắt tình nhân vậy.
Trên ban công tầng 26 của khu nhà trọ, Cố Tích Triều ngửa mặt nhìn bầu trời.
2 Quanh vùng này có rất nhiều cây ngô đồng. Mùa thu cứ lê từng bước chậm chạp đến đây, mỗi cơn gió cũng dần mang theo chút phong vị se se lạnh. Tí tách.
3 Tòa nhà số 3, phòng 602.
Thích Thiếu Thương vừa mới bước vào phòng ngủ, mấy tên khác liền trộm cười vây lấy, lôi anh ra ngoài ban công, hi hi ha ha nháo muốn anh thành thật kể chi tiết yêu đương với hoa khôi khoa ngoại ngữ Tức Hồng Lệ.
4 Từ phòng 602 đến phòng 502, khoảng cách có xa lắm không? Đáp án là một tầng lầu, 2 lượt cầu thang. Nam sinh mà dùng cước bộ mau một chút, ba phút đồng hồ cơ bản đã tới nơi.
5 Thích Thiếu Thương xoay người rời đi, còn vương lại trong gió chút hương tươi mát dễ ngửi trên chiếc áo sơ mi lam nhạt của anh. Trong thùng rác, gói đồ to nằm im lìm đó, thưa thớt, tán loạn, giữa một đống rác rưởi, cứ thế vô tội nhô đầu ra.
6 Trước thư viện không xa có một vườn hoa nhỏ. Vào buổi tối, nơi đây quả thực trở thành thiên đường cho các đôi tình lữ. Một buổi cuối tháng 9, cây quế vàng quế bạc, một tầng lại một tầng trong gió nở hoa tỏa hương.
7 “Bố, mẹ là một người phụ nữ tốt”, Cố Tích Triều nắm chặt điện thoại, thanh âm bình tĩnh.
“Bố biết”, đầu kia điện thoại, là một người đàn ông cốt nhục tương liên với cậu, có giọng nói khàn khàn lại gần như uể oải.
8 “Tối nay 8 giờ, nhà trọ đối diện trường học, tầng 26, phòng bên trái, cậu tới, tôi có lời muốn nói với cậu”. Mím môi, dường như là đang ra một quyết định vô cùng quan trọng.
9 8h30’. Chiếc chén vỡ vụn. Tươi cười sáng lạn. Sao sáng đầy trời.
Thích Thiếu Thương, anh chưa có tới.
Chờ đợi, là quyết định nhu xuẩn cỡ nào a! Mà chờ đợi anh, với tôi… lại vô cùng tịch mịch.
10 5 năm sau.
Thích Thiếu Thương thường thường vẫn nhớ tới cái đêm 5 năm trước ấy, Hồng Lệ khóc chạy đến trước mặt anh, khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, cho nên, anh không thể rời đi ngay được.