41 Đoàn người đứng ở sân hồi lâu, nhưng âm thanh gì cũng chưa nghe thấy, Hình Tam tuy rằng không nói gì nữa, chỉ là bóng dáng trầm mặc càng thêm cảm xúc chắc chắn, Ôn Duyên sợ chậm trễ nữa, sự tình sẽ phát sinh chuyển biến.
42
Tiếng bước chân phía sau, làm Ôn Duyên cố nén ghê tởm quay đầu đi, là Hình Tam.
Hình Tam lướt qua Ôn Duyên, giống như không chịu chút quấy nhiễu nào nhấc chân tiến vào phòng.
43
“Cậu tỉnh?”
Nữ nhân vừa mới mở to mắt, nhìn thẳng Phác Tĩnh Nghiên đang nhìn chằm chằm dò hỏi chính mình, rồi sau đó nàng nhanh chóng mà nhìn hoàn cảnh xung quanh liếc mắt bốn phía, qua vài giây mới lấy lại tinh thần.
44
“Ôn Duyên? Cậu là Ôn Duyên đi? Thật không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy cậu! Không có việc gì đi?”
Lời nói của Hàn Thịnh vừa cao hứng vừa quan tâm, làm Ôn Duyên cơ hồ trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
45 Chu béo xuống xe, liền thấy Tạ Sâm một người ngồi ở bồn hoa ven đường hút thuốc. Nơi này đèn đường đến buổi tối tự động sáng lên, bọn họ đã đi hai ngày rồi, đi thêm một chặng đường phía trước nữa là khu an toàn, chỉ là phải đi qua một khu dân cư, buổi tối tối lửa tắt đèn hơn nữa tất cả mọi người đều có chút mệt, nói tóm lại không có bảo hiểm, cho nên mọi người quyết định ngày mai ban ngày lại tiếp tục.
46 Cả trái tim Ôn Duyên đều nhảy phù phù phù phù nhanh hơn, từ ngoài nhìn vào, hắn vẫn là vững vàng bình tĩnh điền bảng biểu. Chỉ có mình hắn biết, lòng bàn tay cầm bút đã sớm toát ra mồ hôi lạnh.
47 Chỗ ở phân phối so với dự đoán của mọi người thì tốt hơn nhiều, Hàn Thịnh tranh thủ cho bọn họ một vài căn hộ ba tầng cạnh nhau. Mọi người thương nghị nhất trí quyết định, Phác Tĩnh Nghiên cùng Lương Hân ở trong căn hộ ở giữa, cũng chính là 3002, ba anh em Hình gia ở trong số 3001, mà Tạ Sâm Ôn Duyên cùng Chu béo, ở lại 3003.
48 Cơm chiều không có đặc biệt khoa trương, nhưng cũng tuyệt đối coi như là phong phú, đoàn người đều tụ ở trong phòng bọn Ôn Duyên đem cơm ăn xong, giữa lúc đó cũng nói vài câu không đau không ngứa, biểu hiện mọi người có đều chút mệt mỏi.
49
“Cậu phát hiện cái gì?”
Tạ Sâm không để ý đến Ôn Duyên mặt mất sắc, vẫn cứ chấp nhất với thứ hắn thấy lúc trước. Lúc ấy Ôn Duyên đột ngột như vậy quan sát sau lưng chính mình, nhất định là phát hiện cái gì……
Ngắn ngủi một đoạn thời gian này, Ôn Duyên chỉ cảm thấy các loại cảm xúc cơ hồ lấy loại tư thái không biết xấu hổ tre già măng mọc mãnh liệt mà đến! Hắn cũng không biết nên như thế nào trả lời Tạ Sâm, thậm chí dù là lừa, hắn cũng không biết nên lừa như thế nào.
50
(Jeje: Sắp thi nên bận rộn, lịch ra truyện sẽ thất thường từ giờ đến cuối tháng 12, mong mọi người thông cảm TT_TT)
“Cậu! Cậu sờ chỗ nào đó!!!”
Cảm nhận được động tác không an phận từ bàn tay đối phương kia, Ôn Duyên lập tức sắc mặt đỏ bừng mà quát lớn nói.
51
Tạ Sâm bình tĩnh mà nhìn Lương Hân, ngoài miệng lại là đối với Chu béo nói: “Nàng như vậy không chịu nói thật, chỉ là bởi vì không tín nhiệm chúng ta, hay là trong lòng có vướng bận gì?”
Chu béo chớp chớp mắt, rồi sau đó lắc đầu nói: “Nàng không có vướng bận gì, khi còn nhỏ mệnh cũng tốt, con đường làm quan của cha nàng cũng luôn khá tốt, nếu hiện tại còn sống, chức vị…… Cũng đến cấp thành phố.
52
(Jeje: Mấy ngày nay thi miệt mài không có thời gian edit luôn =. = Tạm thời tranh thủ trước 1 chương cho mọi người, chương tiếp theo thì hên xui)
“A –!!!”
Ngay thời điểm hắn hận không thể đem toàn bộ quần áo đối phương cởi ra, nữ nhân đột nhiên chịu kinh hách hét to một tiếng, cửa lớn cũng tùy theo “Phanh” một tiếng phát ra tiếng vang, nguyên lai là bởi vì người ngoài cửa dùng sức quá mạnh, đem cửa lớn đánh bay đến bức tường bên cạnh.
53 Gần nhất mấy ngày nay tất cả mọi người đều thích ứng sinh hoạt khu an toàn, lúc trước Chu béo bảo chừng nào còn chưa hiểu biết thấu triệt khu an toàn, bọn họ không thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
54 Thẳng đến thời điểm giữa trưa, hai người kia mới trở về, Ôn Duyên ngồi ở trên sô pha ngơ ngẩn phát ngốc. Chu béo ở cửa nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, vừa định trêu ghẹo vài câu, lại nhìn thấy trên bàn trà còn hộp đồ ăn với bao nilon, lập tức nhướng mày nói: “Nha, có khách nhân đã tới a.
55
(Jeje: Cuối cùng cũng thi xong *tung bông* Nếu mấy ngày nữa mà các bạn thấy ngừng ra chương mới một thời gian thì đó là đã có điểm thi rồi nhé TT_TT)
Ôn Duyên thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn Tạ Sâm nói: “Cậu lần trước hỏi tôi lúc tắm nhìn thấy gì, tôi chỉ là nói cho cậu biết lai lịch, lại không nói cho cậu, tôi rốt cuộc phát hiện cái gì.
56 “Cái gì? Sao có thể?! Virus tang thi?! Các người nói bậy!! Trên người nàng căn bản là không có miệng vết thương!!” Tống Giai Thiến bảo vệ Tống Linh Linh trong lòng ngực, vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn nhân viên công tác khu an toàn.
57
Ôn Duyên để cho Hình Tam vào phòng, thẳng đến khi đóng lại cửa chính, hắn vẫn còn mờ mịt.
(Jeje: Ok đến editor cũng đoán sai =]]] Cứ tưởng là anh Hàn, ba má tiểu Duyên, thậm chí là Tống Viễn Minh nhưng éo ngờ là anh Tam =]]])
Hình Tam cơ hồ là loại người không ra khỏi cửa điển hình, bọn họ mấy ngày nay đi bên ngoài xem xét tình huống, thời điểm sưu tập tình báo, Hình Tam cũng là ở trong phòng không ra khỏi cửa.
58 Người trong phòng đều bởi vì Tống Giai Thiến đã đến mà trầm mặc, Ôn Duyên không nói gì, rũ mắt không biết nghĩ đến cái gì. Hình Nhị nhìn nhìn Tống Giai Thiến, lại nhìn Ôn Duyên, cười cùng Tống Giai Thiến hoà giải nói: “Hắc, tôi nói mỹ nữ, thời điểm lần trước chúng ta ở trên xe, tôi đối với nhóm cô có ấn tượng rất sâu.
59 Dọc theo đường đi, Ôn Duyên vừa đi đường, vừa tính kế ngày sau. Dựa theo thời gian mà nhìn, hành động hố đồng đội đầu tiên của nam chính sau khi tiến vào khu an toàn, hẳn là sắp tới.
60
(Jeje: Vậy là đã đi được 1/2 đoạn đường rồi, hy vọng mọi việc vẫn tiếp tục thuận lợi như vậy. Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ ^^)
Trong lúc nhất thời người trong nhà đều không có phát ra âm thanh, người khác đều quan sát tình huống Tống Linh Linh, mà Ôn Duyên lại đang nhìn Hình Tam cùng Lương Hân, ánh mắt không ngừng qua lại tuần tra.