1 Edit & Beta: Trường Ca
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, bên trong tòa cao ốc tối đen như mực, tựa như không có người nào.
Nghê Diệp Tâm điều chỉnh lại hô hấp, tay nắm chặt khẩu súng, trong lòng bàn tay đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn cũng không thể nói rõ, tâm trạng của hắn bây giờ rốt cuộc là căng thẳng hay là hưng phấn.
2 “A” một tiếng.
Nghê Diệp Tâm nghe thấy rất rõ tiếng cười có chút chế nhạo phát ra từ trong cổ họng của vị bạch y nam tử.
Nhưng mà đẹp vẫn là đẹp, cho dù đang cười nhạo người khác, nhưng bộ dáng cười rộ lên cũng rất đẹp mắt.
3 “A?” Trì Long kinh hãi, ghé sát vào Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng hỏi: “Nghê đại nhân, ý của ngài là… Thực sự có quỷ giết người?”
Nghê Diệp Tâm có một loại xúc động muốn trợn trắng mắt, nhưng vì bảo vệ hình tượng cao to tuấn tú ngọc thụ lâm phong của mình, cuối cùng hắn vẫn nhịn được, đáp lại Trì Long một nụ cười, nói: “Làm sao ngươi biết?”
Trì Long nói: “Vị Tần lão gia này ở một mình trong phòng, cửa sổ cũng khóa lại, trên giường trên cửa cũng không có mật thất, Tần lão gia lại bị một mũi tên bắn chết, chẵng lẽ không phải là do ma quỷ sao? Trước đây nơi này nghe nói là có yêu ma quye quái, không ai dám tới sau nửa đêm.
4 Bạch y nam tử kia ngồi trên nóc nhà, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay lọn tóc mai, ánh trăng chiếu xuống gò má có độ cong tinh mỹ của hắn, vô cùng chói mắt.
5 Triệu Duẫn không còn gì để nói, Nghê đại nhân lại bắt đầu nói nhảm, nhưng mỗi lần như vậy, lại có một người bật cười được, không còn ai khác ngoài Trì Long.
6 Lúc này Nghê Diệp Tâm muốn kêu lên, nhưng cằm của hắn bị bóp chặt, không phát ra được thanh âm gì.
Mộ Dung Trường Tình sờ soạng tìm kiếm trên người hắn một hồi, trên mặt lộ ra biểu tình không vui, nhưng rốt cuộc cũng buông cằm hắn ra.
7 “Là Mộ Dung Trường Tình. ” Trì Long nhướng mày lặp lại một lần.
Nghê Diệp Tâm nuốt một ngụm nước bọt, bạch y mỹ nhân thoáng cái đã trở thành Giáo chủ Ma giáo, chuyện này thật là cẩu huyết.
8 Trì Long cùng Triệu Duẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Nghê Diệp Tâm, trong lòng vô cùng rối rắm, nếu như trước mặt bọn họ là một người bình thường, Trì Long cùng Triệu Duẫn sẽ cảm thấy người này tuyệt đối có ý với Mộ Dung Trường Tình, nhưng bây giờ người hỏi lại là Nghê đại nhân cao thâm khó dò.
9 Nghê Diệp Tâm nói: “Đại hiệp, lúc ngươi vừa đi vào, Chu thị đang làm gì? Tại sao ngươi phải đánh nàng bất tỉnh?”
“Không phải là ta. ” Mộ Dung Trường Tình nói.
10 Nghê Diệp Tâm vừa thấy mỹ nhân tức giận, lập tức chuyển lời: “Chẳng lẽ ngươi muốn có áp trại phu nhân?”
Mộ Dung Trường Tình mặt thối nói: “Ta cũng không phải là sơn tặc thổ phỉ.
11 “Biện pháp gì?” Quản gia hỏi đầu tiên.
Nghê Diệp Tâm trầm ngâm một lát, hắn quan sát vẻ mặt của mọi người xong, mới không nhanh không chậm nói: “Quản gia, ngươi không nhớ sao? Ngươi đã nói ngày đó lúc Tần lão gia xuất môn đã mặc một chiếc ngoại sam* màu nâu, nhưng khi chúng ta kiểm tra thi thể, cũng không nhìn thấy kiện ngoại sam màu nâu kia.
12 Mỹ nhân tức giận, chớp mắt một cái đã biến mất, Nghê Diệp Tâm có hơi thất vọng, nhưng cũng có chút vui mừng. Nếu như không phải do mình “Trọng thương chưa lành”, e rằng Mộ Dung Trường Tình đã sớm đem mình đánh đến mức quỳ xuống đất xin tha.
13 Lành lạnh, trơn nhẵn…
Nghê Diệp Tâm toàn thân đều cứng ngắc, không dám động đậy, con rắn kia dài khoảng hơn một mét, tuy rằng không quá lớn, nhưng vẫn có thể dọa Nghê Diệp Tâm sợ run cầm cập.
14
“Tê —— “
Nghê Diệp Tâm đang ảo tưởng Tiểu Ngọc Mễ bị Bạo Mễ Hoa bắt nạt kêu gào, kết quả là nghe được một tiếng “Tê”, lập tức tỉnh lại từ trong mộng ảo tưởng, vừa nhìn sang liền thấy Tiểu Ngọc Mễ màu đỏ thẫm, đang dùng đôi mắt lóe tinh quang nhìn chằm chằm mình.
15
“Xem ra Ngọc Mễ rất yêu thích ngươi. ” Thiếu niên cười nói.
Tuy rằng lúc thiếu niên cười thật sự rất đẹp, nếu là Nghê Diệp Tâm thường ngày, chỉ sợ sẽ phát huy biểu hiện thiên về thị giác của hắn, nhưng bây giờ hắn bị Ngọc Mễ quấn lấy cổ, cảm giác lạnh lẽo trơn tuột làm cho Nghê đại nhân sợ mất vía, không có tâm tình thưởng thức mỹ nhân.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương bộ khoái lộ ra biểu tình khó hiểu, hỏi: “Lời của Nghê đại nhân có nghĩa là gì?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Các ngươi lại đi hỏi thăm một lần nữa, hỏi xem có ai thấy một nữ tử đi một mình, nhất định sẽ có tin tức.
17
“A! Có rắn!”
Trong lúc Nghê Diệp Tâm đang do dự không biết có nên đuổi theo cứu giúp Bạo Mễ Hoa hay không, ngoài viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng la bén nhọn.
18
“Công tử” trong miệng bọn nha hoàn tất nhiên là Mộ Dung Dục, mà người thiếu gia kia chắc hẳn là Hạ Hướng Thâm.
Nghê Diệp Tâm cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên nghĩ tới cây trâm gài tóc làm bằng hồng sắc ngọc thạch cài trên đầu Mộ Dung Dục, không biết cái mà bọn nha hoàn nói có phải là cây trâm kia hay không.
19 Trâm gài tóc hồng ngọc có vấn đề, Hạ Hướng Thâm cũng không biết chuyện này. Cây trâm hồng ngọc kia màu sắc tinh khiết, không thấy được chút tạp chất nào, là một món đồ vô cùng hiếm thấy, lúc đó hắn phải bỏ ra giá cao mới mua được.
20
“Bốp” một tiếng, Mộ Dung Trường Tình tức đến mặt mày xanh mét, đập bàn đứng dậy.
“Nha…”
“Tê —— “
Bạo Mễ Hoa lẫn Ngọc Mễ đều bị dọa sợ hết hồn, một chó một rắn đều có biểu tình giống nhau, cả hai đều run như cầy sấy, sau đó quay đầu bỏ chạy, một cái trốn dưới đáy giường, một cái trốn dưới ghế tựa.