1 Một buổi sáng trời thật lạnh, ở xứ sở cao nguyên này là chuyện không lạ. Tuy nhiên, điều lạ lại nằm ở người phụ nữ trẻ đang rời khỏi ngôi biệt thự cổ để bước xuống dốc ra bờ hồ mà chỉ mặc chiếc áo phong phanh.
2 Bà chủ nhà Ánh Hồng đã thật sự cần sự có mặt của Phước trong nhà sau sự cố đó. Bà mất ngủ luôn mấy hôm sau, cho đến khi Phước báo cho bà cái tin còn chấn động hơn:- Bộ đồ đó hiện đang nằm trong va li của cháu!Số là khi dọn vào ở, Phước đã lấy hết quần áo trong va li ra để mắc vào tủ áo, còn chiếc va li thì anh cho vào gầm giường.
3 Cuối cùng thì Phước hiểu ra tại sao anh vái vong hồn của Dã Lan thì bị phản ứng mạnh như vậy. Bởi khi anh khấn lầm tên của Hồng Hạnh thì mọi việc đều yên.
4 Phước trở về nhà trọ và gặp bà chủ nhà chờ ở cổng, báo tin:- Cậu có khách. Phước ngạc nhiên:- Ủa, cháu đâu cho ai biết mình ở đây? Ai vậy bác? Bà chủ nhà cười khó hiểu:- Một người đẹp! Cậu này cũng dữ nghen, vậy mà tưởng hiền…Phước chưa biết thế nào nên vội bước nhanh vào trong, không thấy ai ởphòng khách, anh hỏi:- Ủa, khách của cháu đâu.
5 Lái xe trong trạng thái còn tệ hơn Phước lúc sáng, Trâm về được tới nhà thì quá đỗi ngạc nhiên khi nghe bà chủ nhà bảo:- Cậu Phước vừa đón xe đi ra ngoài, nói là đi tìm cô! Trâm mệt lả người nhưng vừa nghe thế, cô đã la lớn:- Nguy rồi, anh tới đó sẽ chết mất!Bà chủ nhà không hiểu chuyện gì, hỏi lại:- Cô nói ai chết?- Anh Phước của cháu! Bác ơi, cháu mệt quá không thể trở lại đó, vậy bác giúp cháu, đi kêu Phước về liền! Không thì.
6 Dò theo địa chỉ ghi trong khăn tay, Phước lái xe vòng mấy lượt mà vẫn chưa tìm ra. Sau cùng anh phải dừng xe lại hỏi một bác đánh xe ngựa:- Bác làm ơn chỉ giúp cháu đường Đợi Chờ là ở đâu? Nghe Phước hỏi, ông lão đánh xe phá lên cười:- Ai cho cậu cái địa chỉ này đúng là muốn thử trí thông minh của cậu rồi.
7 - Dã Lan phải không? Cô và cô ấy sao lại hận thù sâu nặng như vậy? Cô nàng không đáp mà chỉ tay về bên trái, bảo:- Anh chạy về hướng này đi, mọi việc sẽ rõ thôi.
8 Nhận được tin chú mình mất đã hơn hai tháng mà Hoàng chưa thể về được, do kẹt kỳ thi tốt nghiệp, đồng thời do đường sá quá xa xôi. Cho đến hôm nay mới leo lên máy bay về nước, Hoàng bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm với ông chú ruột mà Hoàng thương như cha.
9 Cuối cùng thì Hoàng cũng toại nguyện. Anh đã đột nhập được vào ngôi nhà cổ bên cạnh. Đây là ngày thứ ba anh về đây, và phải khó khăn lắm trước sự dặn dò và theo dõi của bà thím anh cũng như cô em quá tò mò.
10 Giở từng trang giấy cũ trong chiếc rương chứa toàn những thư từ, sổ sách, Ngọc Hà vừa kể:- Mẹ em vừa sinh em ra chưa đầy tháng thì bà bỗng phát căn bệnh lạ.
11 Thời Pháp thuộc. . . CẨU NHI Từ Rạch Giá đi Hà Tiên chỉ hơn sáu chục cây số, nhưng việc đi lại phải mất gần một ngày, dẫu là đi bằng xe hơi nhà. Bởi vậy mới tờ mờ sáng đã thấy anh tài xế Tư Xê lo chuẩn bị nổ máy chiếc Traction.
12 Lái xe đến cách Kiên Lương khoảng vài cây số, Tư Xê tấp xe sát lề theo lệnh của Nguyệt Ánh, rồi cô ả bảo:- Anh kiếm chỗ nào đó ở đỡ đi, rồi sáng mai đón xe đò lên Sài Gòn chờ tôi.
13 Việc chỉ mới lấy chồng được năm tháng mà Nguyệt Ánh chuyển bụng sinh đã làm cho tôi tớ trong nhà quá đỗi ngạc nhiên. Họ bàn tán với nhau:- Bộ sinh non hay sao mà mới năm tháng đã sinh? Người kia thì nói:- Chuyện của nhà giàu mình hơi đâu mà bàn ệt!- Bộ nhà giàu rồi có thai chỉ mấy tháng là sinh sao? Họ khác người nghèo chúng ta hả?Người nọ bật cười:- Không khác, nhưng lúc nào thích thì họ sinh, ai làm gì họ!Cuộc bàn tán chấm dứt ngang, bởi khi đó cậu chủ Năm Hòa từ trong bước ra, anh ta hất hàm hỏi:- Sao không làm việc mà ngồi “tán dóc”?Ba gia nhân hoảng sợ tản ra mỗi người một hướng.
14 Cái tin động trời loan ra làm cả xóm bàng hoàng:- Một người đàn ông chết trong phòng của Nguyệt Ánh. Khi nhà chức trách tới thì thấy một người đàn ông nằm chết trên giường trong tư thế lõa lồ, còn bên cạnh đó thì quần áo của ông ta và cả đồ của chủ nhà Nguyệt Ánh! Năm Hòa thất thần chạy đi tìm vợ thì chẳng thấy đâu mãi về sau chính thằng Thông chỉ cho ba nó:- Má trốn ngoài bụi tre sau nhà!Khi Năm Hòa ra đó thì thấy Nguyệt Ánh cũng trong tình trạng không mảnh vải che thân, ngồi co ro trong bụi vừa run rẩy vừa kêu cứu:- Làm ơn cho tôi ra với!Năm Hòa phải kêu người làm lấy ra cái mền trùm cho vợ và đưa vào nhà.