1 Cũng như tất cả các truyện trinh thám cũ của Trung Hoa, ở đây nhân vật trung tâm của truyện là một vị phán quan. Từ bước khởi đầu của đế chế Trung Quốc cho đến ngày thành lập nền Cộng Hoà vào năm 1912, vị công chức này vừa đóng vai quan toà, bồi thẩm, chưởng lý và cả thám tử.
2 Hoàng hôn. Trận giông như từ trên núi đổ xuống và tràn ra khắp nơi. Từng đợt gió mạnh quất vào những bức tường cũ kỹ của ngôi tu viện. Không khí nơi nơi lạnh buốt.
3 Dịch Nhân Tiết bước theo chú tiểu mà không nói năng gì. Vị phán quan cảm thấy nhức nhối nơi đầu. Đôi mắt ngài đỏ hoe. Ông bắt đầu bị cảm nặng. Dịch Nhân Tiết cảm thấy trong người ơn ớn lạnh.
4 Theo chú tiểu bước xuống nhiều bậc thang với cùng nhiều ngách cùng, ngõ hẻm, Dịch Nhân Tiết và Tào Can bước xuống tầng dưới. Nơi đây có nhiều bức chạm trổ thật tinh vi, phần nhiều là hình những con rồng đang vờn mình giữa các đám mây.
5 Chiêng, trống, phèng la và cả tiếng đờn cò réo rắt nổi lên chào đón vị phán quan và hoà thượng trụ trì. Ban nhạc của tu viện lo phụ trách công việc đó.
6 Tào Can mỉm cười. Sau khi gật đầu, Tào Can thưa với Dịch Nhân Tiết: - Bẩm quan lớn, vị tăng sĩ lo việc nghi lễ có cho biết là rất nhiều người nổi loạn bị sát hại tại thiền viện này cách đây lõi một trăm năm.
7 Dịch Nhân Tiết đưa tay vuốt râu mà lòng đầy tức giận. Tiếng gọi đến tên ông làm cho vị phán quan lấy làm khó chịu. Nhưng rồi Dịch Nhân Tiết tự an ủi. Có lẽ các vị tu sĩ đã nhắc đến tên mình rồi tiếng vọng vang ra trong ngôi thiền viện có lối kiến trúc kỳ quái này tạo ra một thanh âm kỳ lạ.
8 Có người dẫn đường, Dịch Nhân Tiết trở lại con đường quen thuộc. Đến phía trên gian giữa của ngôi tu viện, cả hai quay lưng lại nhìn hành lang đưa đến căn phòng chứa vật liệu rồi cả hai lần theo một con đường thẳng được thắp sáng bằng một ngọn đèn có bao ngoài bằng giấy đã rách.
9 Mặt vị phán quan biến sắc tỏ ra ông ta không phải là người sành ăn uống, "thực bất tri kỳ vị", kể ra, đó cũng là một sự thiếu sót. Dịch Nhân Tiết nếm thử một miếng cá bằng bột.
10 Đến khi Dịch Nhân Tiết trở về phòng riêng, ông ta cảm thấy mình bị cảm nặng. Đầu ông nhức nhối dữ tợn còn bao tử như trống không, đôi lúc nghe cồn cào khó chịu.
11 Giữa lúc khốn đốn đó, Dịch Nhân Tiết nghe có tiếng chân người bước vào phòng. Một giọng nói cất lên: - À! Chú mày lo săn chuột có phải không? Phải trở về lập tức ở góc cũ của chú mày! Con vật gầm lên một một tiếng dài, từ từ lùi ra xa.
12 Khi Quảng Tế đóng cửa lại thì vị phán quan bước ra hành lang rồi dừng lại trước một cánh cửa đối diện. Cánh cửa không khóa. Dịch Nhân Tiết bước vào nhưng không thấy một ai cả.
13 Vào giờ khuya khoắt đó, tu viện vắng tanh. Ba bóng người bước qua tầng lầu dưới và đi tới một khoảng đất trống mà không bắt gặp một bóng người. Dịch Nhân Tiết liếc mắt về phía hành lang dẫn đến phòng chứa vật liệu và cũng không thấy một bóng người nào.
14 Hoà thượng Chân Hiền cảm thấy nhẹ nhõm khi đã nhận ra các vị khách. Những nét căng thẳng trên mặt bớt lần, tuy giọng nói của vị hoà thượng hãy còn run run: - Hân hanh.
15 Dịch Nhân Tiết đưa cao chiếc đèn lên khỏi đầu. Đạo sĩ Tuyên Minh, nét mặt biến sắc nắm lấy tay vị phán quan giải thích: - Hoà thượng Chân Hiền quên rằng chiếc lan can đã bị hư từ lâu rồi sao? Vị đạo sĩ buông bàn tay khỏi cánh tay Dịch Nhân Tiết rồi đưa tay lau mồ hôi ướt đầm trên trán.
16 Khi ba người bước tới gian phòng lớn của đền thờ thì họ thấy vị tăng sĩ lo việc nghi lễ đang bàn chuyện với một nhóm tu sĩ. Vị này đến gặp Dịch Nhân Tiết rồi dẫn vị phán quan đến một căn phòng bên cạnh.
17 Dịch Nhân Tiết gõ cửa khá lâu, nàng Đinh mới xuất hiện. Thiếu nữ mặc bộ đồ ngủ mỏng dính sát vào da. Đôi mắt còn ngái ngủ, nàng Đinh nói: - Ai gọi cửa vào giờ này? Dịch Nhân Tiết trả lời, vẻ khô khan: - Xin nàng cho chúng tôi được phép.
18 Vừa bước theo hành lang, Dịch Nhân Tiết nói: - Có lẽ rồi đây, ta nên xin từ chức phán quan để làm ông tơ hồng. Ta đã xe duyên cho hai cặp rồi nhưng ta lại tỏ ra bất lực trong việc bắt giữ một tên thủ phạm nguy hiểm.
19 Người đàn ông với đôi vai rộng quay đầu lại, nở nụ cười: - Phán quan Dịch Nhân Tiết! Cuối cùng rồi ngài cũng tìm ra được căn phòng này. Ngài quả thật thông minh.
20 Vị phán quan lại một lần nữa bước lên bậc tam cấp dẫn đến khoang cầu thang chánh. Vẫn không thấy bóng dáng Tào Can. Dịch Nhân Tiết liền đến hành lang của phòng chứa vật liệu và mở cánh cửa sổ thứ hai.
Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám
Số chương: 10