1 - Anh theo dõi giùm bà xã tôi. - Chị ấy lừa dối anh?- Không. - Vậy thì sao?- Khó giải thích lắm. Bà ta kỳ lạ làm sao ấy, khiến tôi lo sợ. - Thật ra anh lo sợ điều gì?Gévigne ngần ngừ anh nhìn Flavières và thấy Flavières không tin tưởng mình.
2 "Chà sao mình có vẻ đần. "? Flavières như lơ đễnh đùa với cái ống nhòm bằng xà cừ nhỏ, lại vừa có vẻ quan trọng và cả vẻ chán nản, nhưng không tài nào nhắm về hướng Madeleine được.
3 Madeleine men theo toà nhà nghị viện nơi có anh quân cảnh ôm cây súng trường có gắn lưỡi lê đi qua đi lại. Cũng như hôm qua, nàng rời khỏi nhà ngay sau khi Gévigne đi làm.
4 Flavières lật từng tờ lịch trên bàn với vẻ bán tín bán nghi. Ba cuộc hẹn, hai vụ thừa kế, một vụ ly dị. Anh thấy chán nản với cái nghề ngốc nghếch này, nhưng không làm sao đóng cửa văn phòng, và để một thông báo đại khái: Ðóng cửa vì động viên, đóng cửa vì chết, hoặc bất cứ lý do nào.
5 Suốt buổi sáng anh chờ đợi điện thoại của Madeleine. Hai giờ chiều anh đến quãng trường Etoile nơi hẹn thường lệ. Không gặp nàng. Anh gọi điện thoại cho Gévigne.
6 Từ xa anh nhìn thi thể nàng. Anh đã vòng qua nhà thờ, vượt qua nghĩa trang và bây giờ anh chẳng dám cử động. Anh nhớ gì đau đớn, và anh bám vào ý nghĩ đó với một sự thất vọng.
7 - Thở ra. Ho mạnh. Thở ra - Tốt - Thở thật mạnh - Coi bộ không ổn - Mặc áo vào. Bác sĩ nhìn Flavières đang mặc áo, và xây lưng lại để cài nút quần. - Có gia đình?- Không, độc thân.
8 Không, không phải nàng. Anh lại đến suất thứ hai, lạnh lùng nhìn lên màn ảnh, chờ đợi khuôn mặt ấy xuất hiện, tập trung sẵn sàng chộp lấy và giữ lại hình ảnh này.
9 Thưa ông giám đốc. Tôi trân trọng báo tin ông rõ là số tiền chỉ định đã được chuyển đến chương mục của ông ở Marseille. Số tiền này cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tài chính của công ty, tuy nhiên tôi có bổn phận lưu ý ông về sự bất thường của công việc này không nên tái lập lại để tránh khó khăn cho công ty.
10 Anh uống nhiều rồi, và nhìn qua hàn bên sợ vì đã nói quá lớn tiếng. Flavières đang khiến mọi người chú ý. Vẻ thách thức, anh uống một hơi cạn ly. Má xám xịt, đôi lưỡng quyền hừng hực.
11 Khi nàng trở về, Flavières đã ngủ:- Anh thấy thế nào?- Ðở. Anh vừa thức giấc. - Sao anh nhìn em kỳ lạ vậy?- Ðâu có. Anh có nặn ra nụ cười, và quăng cái mền trên giường.
12 Anh mở cửa một mình cách máy móc. Anh đang lúng túng trong lớp sương mù, như chết giấc trước lời thú nhận mà anh trông đợi lâu nay. Có đúng rằng đây là một lời thú nhận? Nàng nói bằng một giọng thật chán chường có thể chỉ để anh hài lòng, để tạm đình hoãn lại.