1 “Tần Thụy!” Vào một buổi sáng sớm, thanh âm chủ nhiệm vang lên trước cửa Tôi ngẩng đầu, không dấu vết thủ tiêu một phần ba mẩu thuốc lá còn lại. “Chủ nhiệm, tối hôm qua ngủ ngon giấc hay sao, sắc mặt chị nhìn hồng hào lắm.
2 Tôi không biết khi người ta nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, hơn nữa còn là trường đúng như nguyện vọng của họ, có phải căn bản là cũng không có cảm giác hưng phấn gì như tôi hay không.
3 Tôi với Trần Mặc chính thức công khai chiến tranh lạnh. Khi bọn Chu Tiêu trở về, tôi đang dùng nước lạnh rửa mặt để làm dịu đi vết ứ bầm, miệng thì khẽ xuýt xoa.
4 Lúc trước tôi không khóc, đương nhiên sau này cũng sẽ không. Tôi cứ nằm như vậy ở trên giường, nơi bị xé rách có chút chết lặng, ngủ được một lúc lại bị cơn đau hành cho tỉnh lại.
5 Sáng hôm sau Chu Tiêu chỉ vào tôi rồi hỏi, “……Tần Thụy, cậu nói xem bệnh nói mớ có lây không?” “…… Sao?” Tôi ngẩn ngơ, “Tối hôm qua tôi lại nói mớ à?” “Còn nữa……” Nguyên Chi Tĩnh tới tới lui lui hết nhìn tôi lại nhìn Trần Mặc cười bí hiểm, “Hai người đều nói, nhưng là đối đáp rất ăn khớp.
6 Mềm nhũng ngã ngồi trên băng ghế, nhớ tới anh từng ở đây nắm lấy eo tôi. Đầu ngón tay anh đầy mùi thuốc lá Camel, ánh trăng sáng tỏ, anh cười thị huyết.
7 Vào giữa học kỳ cuối, hệ tiếng Đức khiêu chiến cầu lông với chúng tôi. Ý chí chiến đấu của toàn ban được dâng cao, uỷ viên thể dục Đại Phan vui vẻ xếp tôi với Trần Mặc thành một tổ.
8 Buổi tối ngày đó, y đưa tôi đến bến tàu điện ngầm, tôi lên khoang xe, nhìn y qua tấm kính chắn. Két két – Đèn được thắp sáng quanh khu chờ tàu. Tôi đứng ở cửa.
9 Hôm sau tỉnh dậy, anh ấy thần thanh khí sảng túm lấy đầu tôi hôn một cái, sau đó tự ý lục tung mọi thứ, tôi ngay cả tinh lực để phản ứng cũng chẳng có, tùy ý để anh ấy nháo, chờ đến khi anh ấy lục qua mọi vật trong túi du lịch miệng lẩm bẩm cái này cũ nên bỏ đi, tôi mới miễn cưỡng hé ra con mắt đã cay xè, “Anh đây là muốn làm gì? Đánh cướp ư!” Anh thấy tôi thức dậy, chớp chớp mắt bỗng nở nụ cười, đem bữa sáng đã sớm chuẩn bị ở trên đầu giường xuống, còn kiên quyết đặt li sữa vào tay tôi, nóng đến muốn lột một lớp da, “Thu dọn đồ đạc, đi về nhà!” Tôi nuốt đồ ăn xuống mơ hồ càu nhàu, “Anh về nhà sao lại thu dọn đồ của tôi? Cướp giữa ban ngày à?” Quần áo trên tay anh hướng tôi bay tới, “Đừng có giả ngu trước mặt bố! Em tự mình quyết định dọn nhà, còn bày dáng vẻ đó ra! Đêm nay dù em có là thi thể anh cũng kéo em trở về, anh đáp ứng em chuyển đi chỗ khác!” “Ha ha!” Tôi mỉa mai cười to, “Trần Mặc, hơn nửa năm không gặp, sao anh lại đùa thế này! Đáp ứng? Lúc đó hóa ra chúng ta vẫn còn dùng được từ này!” Anh trừng tôi, trên mặt có chút chột dạ lẫn suy sụp, phẫn nộ cùng không cam lòng xen lẫn khó mà mở miệng được, đột nhiên kéo tôi lại khẽ rủa, “Em đủ chưa! Cố ý sống chết vòng quanh việc đó đúng không?! Anh thiếu nữa là chết! Nửa năm nay tôi xém chút nữa thì chết em có nghe không, có nghe thấy không! Chỉ chút nữa thôi là tôi không thấy được em nữa rồi!” “Ha ha! Chết? Chết! Anh sợ chết hả! Anh sợ chết còn tôi thì không!” Tôi dùng sức giãy ra, sữa bắn tung tóe, anh ngang bướng liếm liếm khóe miệng, “Em tính lừa ai đó! Tên khốn nào trước đây luôn miệng nói người không được chết!” Lông mày anh nhíu chặt, “Em không tin, khốn nạn, em dựa vào gì mà không tin!” “Trần Mặc.
10 Đối diện với cửa phòng 439 đóng chặt, cả một bóng ma cũng không có, tôi không nói một lời, nhấc chân qua đá, mang theo sức mạnh hung hãn của con trai, ngón chân sưng to ứ máu cũng không thấy có chút động tĩnh, Trữ Viễn An thất vọng khuôn mặt đều xoắn lại, “Không kịp rồi, cái đám này không có một chút lương tâm, cũng không đợi chúng ta một chút.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 12