1 Tôi, thân cao 189, bộ dạng chỉ có thể nói một chữ soái, thể trọng cũng không nhẹ, cơ bắp cũng có, cho nên dù nhìn theo tiêu chuẩn nào , tôi cũng phải thuộc loại đặt người ở dưới ở trên rong đuổi a !
Nhưng mà…………55555, vì sao một nam nhân như tôi bây giờ lại bị áp đảo chứ?
Tôi trừng, tôi cố gắng trừng cái tên ngu ngốc đang đè trên người mình đây , ế? Hình như không có hiệu quả nha? Coi cái mặt ngu ngốc của hắn cười đến cả người run rẩy kìa? Muốn ăn đòn à?
………… Kỳ thật, tôi thật sự rất muốn đánh hắn…… Nhưng mà……
“Kị……Em làm gì lại phao mị nhãn với anh a? Tuy rằng thật sự rất liêu nhân.
2 Đồ Tân vương bát đản! Cư nhiên dám đối xử với tôi như vậy! 555…… tôi thoáng chuyển thân , đau đớn từ bên dưới truyền đến ngăn trở tôi vặn vẹo. Tôi đành phải ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường màu trời lớn , sống chết dày vò drap giường.
3 Bên người truyền đến tiếng hít thở khác thường, mang theo một chút dồn dập và nặng nề. Hai thân thể dán chặt vào nhau, khiến lưng tôi chảy đầy mồ hôi.
4 Đáng chết đáng chết đáng chết! Hiện tại nội tâm của tôi giống như có một ngàn con trâu đang chạy như điên. Tôi biết phản ứng này rất bình thường, tôi biết rốt cuộc đã không có chuyện gì , tôi còn biết ca phẫu thuật rất thành công, nhưng mà , chết tiệt, sao anh còn chưa chịu tỉnh a!
Hung tợn trừng mắt người đang nằm trên giường bệnh, tôi thật muốn liều mạng gọi hắn tỉnh dậy! Nếu không phải tôi còn một chút lương tri của người làm y tế, chỉ sợ đã sớm làm như vậy rồi.
5 Nga ~ thì ra cái này gọi là mặt thiếu sắc! Năm đó học y cũng chưa từng thấy bệnh trạng nào điển hình như vậy! Hơn nữa gương mặt của Tiểu Thu đã trắng, a , phải nói rõ nga, tôi không có ganh tị đâu đó, nhưn mà cậu ấy thật sự rất trắng ! So với nhà mới còn trắng hơn.
6 Nhìn thân ảnh càng ngày càng gần , tôi thật sự khóc không ra nước mắt, ông trời a, hình như tôi đâu có làm lỗi gì với ông, tại sao ông lại muốn diệt tôi chứ?
Quả nhiên, móng vuốt vươn về phía tôi, túm chặt lấy, kéo đi ….
7 “Tân……được rồi! Đừng ngửi nữa. ” Tôi bất đắc dĩ ngăn cản hắn giống như cún con ở nơi nơi ngửi loạn “Cho nên em mới không cho anh trở về sớm như vậy!”
“Kị…… gần đây có phải em đều ở lại phòng trực ban hay không ?” Hắn quay đầu nghiêm túc hỏi tôi.
8 “Kị…… Chuẩn bị ăn cơm. ” Tiếng Tân từ phòng bếp truyền ra. Từ ngày đó, hắn làm theo lời hắn đã nói, chỉ cần có thời gian liền xuống bếp nấu ăn. Hơn nữa mỗi ngày đều đổi mới.
9 Mở mắt, tuyệt đối không phải sáng sớm; Nhắm mắt lại, tiếp tục ngơ ngơ ngác ngác. Ngủ tỉnh tỉnh ngủ. Dạ dày đã sắp chịu không nổi, nhưng cơ thể tôi lại không muốn đi tìm gì đó có thể lấp vào.
10 Chờ đợi chính là một loại dày vò, thời gian cứ trôi chậm qua mà tôi lại không kiên nhẫn chờ được.
Tôi nôn nóng , bất an , như mấy con gấu trong vườn bách thú không ngừng đi qua đi lại.
11 Tôi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người và Tân tỉnh lại … Cho nên , khi trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt khô quắt, huống chi không phải là trên tivi , ai không thét lên … tôi liền ăn người đó! Hắc hắc, kỳ thật tôi nói lời này là có ý đồ để tự bội phục mình thôi ! Tôi mở to mắt ha mồm nhìn—— sau đó bị Tân nói móc nói như nuốt phải trứng ngồi bị nghẹn.