1 Y câu thần cười: “Làm nam sủng của ta, hay là làm nam sủng của thiên hạ, ngươi tự chọn đi!”
Hắn cố nén hạ thể đau đớn, mỉm cười nói: “Tiểu hồng hạnh, so với ta thì ngươi thích hợp làm yêu sủng của ta hơn a, bộ dáng của ngươi thực xinh đẹp.
2 Kỳ thật, An Minh Hiên tiếng xấu lan xa đã nhiều năm rồi, bởi vậy hắn làm sao có thể biết được cái gì là mất thể diện đây?
Sư phụ và sư mẫu rời đi rồi, còn một mình hắn ngồi yên tĩnh.
3 An Minh Hiên nhìn bộ dạng kinh hoàng của Y Thần thập phần sảng khoái. Y Thần nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của An Minh Hiên lại thập phần căm hận. Bởi vì hắn bình thường không có uống rượu, cho nên chỉ một chén đã khiến cho yết hầu của hắn hầu như muốn bốc cháy.
4 Truyền thuyết rằng trong hậu cung Chu triều thời bấy giờ, thịnh hành nhất chính là đám trẻ con so tài ca hát. Phi tần hậu cung ai cũng cho rằng, mẹ phú quý nhờ con, muốn bản thân được Hoàng thượng sủng ái thì phải để con mình được người yêu quý trước.
5 An Minh Huy bị đệ đệ ức hiếp mười mấy năm, bỗng nhiên đến một ngày y phát hiện đệ đệ của mình quả thực rất xinh đẹp, đã vậy còn mười phần đáng yêu, càng chết người là bản thân mình không ngờ lại phải lòng đệ đệ này.
6 Y Thần càng ngày càng cảm thấy người trước mắt này thoạt nhìn cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, hắn thoáng suy nghĩ rồi nói:
"Cái tên thiên sư (1) kia là do ngươi tìm tới sao? Chính ngươi tung ra lời đồn?“
Tiểu Tam nhìn hắn tán thưởng một chút:
”Không sai a, ngoại trừ tiền thì còn biết suy nghĩ một chút.
7 Tựa như một đêm xuân phong vừa chợt đến, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.
Sau khi thoát khỏi Y Thần, An Minh Hiên mới cảm thấy đây đúng là mùa xuân, đột nhiên nhận ra mấy đám mây kia thật khả ái.
8 Hồng y mỹ nhân mắt phượng khép chặt, cho dù là đang hôn mê bất tỉnh, nhưng lông mi vẫn không ngừng run lên từng trận, dường như rất thống khổ. An Minh Hiên ôm lấy nàng, cẩn thận đánh giá khuôn mặt của người trong lòng.
9 An Minh Hiên nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, An Minh Hiên cười với nàng, một đôi mắt ngọc lưu ly tản ra quang mang (tia sáng) rung động lòng người, loại quang mang này vừa nhìn đã biết An Minh Hiên không phải là người tốt.
10 Ngày lành cảnh đẹp tại vì đâu?
Đến giờ An Minh Hiên mới biết được, những mỹ nhân mà mình cất giấu trước kia đều là nhị đẳng (loại hai), người trước mắt này mới đúng là nhất đẳng (loại một =)) ).
11 Lúc tiểu nhị bưng thuốc vào, tiểu Hồng Hạnh vẫn còn chưa tỉnh. An Minh Hiên thử uy nàng một ngụm nhưng cũng không được, lặp đi lặp lại như vậy ba lần, An Minh Hiên có phần chán nản thất vọng.
12 “Tiểu nhị!”
An Minh Hiên lo lắng không yên phe phẩy cây quạt, đồng thời uống thêm một hớp trà lạnh để hạ hoả.
Tiểu nhị nhanh như chớp chạy tới, nghĩ thầm chẳng lẽ là ban nãy tắm rửa nước còn chưa đủ lạnh? Ngày hôm nay vị thiếu gia này hoả khí thật là lớn a.
13 An Minh Hiên thổi được nửa khúc nhạc thì tiểu Hồng Hạnh thức dậy, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào An Minh Hiên.
An Minh Hiên dừng lại, đứng đối diện mỉm cười với nàng, ‘xoẹt’ một tiếng mở ra cây quạt, ôn nhu nói:
”Tiểu Hồng Hạnh, đêm nay có muốn cùng tại hạ ngắm trăng?”
“Thật đẹp trai! Cha, ta phải gả cho hắn! Ta muốn đi theo vị công tử này!”
Chưởng quỹ vừa nghe thấy nhi tử của mình hăng hái tranh giành như vậy, liền dứt khoát cầm lấy một khối ‘bản chuyên’ (1), đem nhi tử đánh ngất xỉu, sau đó kéo trở về trong phòng.
14 Nếu mềm không được, vậy tất nhiên cứng có thể.
Thiên Hương đã từng nói, năm đó khi hắn cùng với Dịch Thủy Hàn theo đuổi Quốc Sắc, chính là vì cường thế Quốc Sắc mới lựa chọn hắn mà bỏ qua Dịch Thủy Hàn tài hoa hơn người kia.
15 Người trên giường giật mình, chau mày, lạnh lùng nói:
“Ngươi hạ độc ta? Đưa giải dược ra đây!”
Y rõ ràng yếu ớt nằm trên giường, muốn động một chút cũng không có khả năng, nhưng ánh mắt cùng giọng điệu của y đều tràn ngập sát khí.
16 Triêu Phượng Các, chính là chốn phong nguyệt lớn nhất của vùng này, Giang Nam cái khác có thể không có nhưng riêng thanh lâu kỹ viện lại không thể thiếu.
17 Thanh lâu kín chỗ̃, quy nô vội vã qua lại, mỗi đóa hồng hạnh mềm mại yêu kiều. Tay áo phất cao, nét mặt tươi cười như hoa.
“Thiếu gia, ngài đã tới, mau mời vào bên trong.
18 Y mặc một thân hồng y, tóc dài buông xõa sau lưng, dung nhan tự nhiên không một chút điểm trang càng làm tăng thêm vẻ diễm lệ thoát tục. Y cứ thế đứng lẻ loi ở đấy, lạnh lùng nhìn đám nam nhân dưới đài, mắt lộ hung quang, bảo hộ bản quyền!
Ánh mắt như vậy quả thực là khiến cho người ta cả kinh, thế nhưng ngay lập tức, những nam nhân tầm hoan này vẫn như cũ tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp y.
19 Phía sau trướng phù dung ấm áp, bên trong phòng thoang thoảng một mùi thơm mát nhàn nhạt.
An Minh Hiên chỉ cảm thấy yết hầu có phần khô nóng, hắn không ngừng uống nước nhưng yết hầu vẫn cứ khô ngứa không thể chịu được.
20 An Minh Hiên nhìn cơ thể không chút tỳ vết giống như bạch ngọc của người dưới thân, hắn vốn tưởng rằng y xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ rất yếu đuối, nhưng không ngờ cơ thể y lại hoàn toàn không yếu ớt như vẻ thư sinh bên ngoài, mà lại phảng phất tản ra một loại dã tính, bụng dưới cường tráng, lồng ngực rắn chắc, tất cả mọi thứ đều khơi dậy ham muốn chinh phục trong lòng hắn.