1 Trương Phàm lần đầu tiên nhận được thư tình, thế nhưng bức thư tình này khiến hắn không khỏi khiếp sợ.
Nhịn không được, ngẩng đầu lên nhìn trộm tên bạn cùng bàn Đường Vũ Địch —— làm da thật tốt, trăng trắng khiến người ta muốn nhéo một phát, chóp mũi cùng cái cằm rất tinh xảo, gương mặt này nhìn một bên thật đẹp, lỗ tai bị ánh mặt trời chiếu thành màu đo đỏ, nhìn trực diện thì ngay cả tiểu hài tử mới sinh ra cũng không so bằng
Nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, hắn hoàn toàn không tìm ra được một khuyết điểm nào từ cậu
Thế nhưng mà, có một điều bất di bất dịch không thể chối cải.
2 Theo lý mà nói, bất kỳ một thẳng nam nào mà được đồng tính luyến ái tỏ tình đều cảm thấy buồn nôn, thế nhưng bất đắc dĩ vẫn có vài người trời sinh tính tự kỷ
Điển hình là đây! Trương Phàm suy nghĩ một chút vẫn là nhịn không được đắc chí.
3 Trương Phàm đang cầm điện thoại nhắn tin, trên vai cảm giác như có ai đang chọt chọt (=. =)
Quay đầu lại thì thấy Đường Vũ Địch đang nhìn hắn “Bắt đầu học được rồi”
Trương Phàm sửng sốt một chút “Biết rồi, biết rồi”
“Từ hôm nay trở đi cậu phải theo tôi hảo hảo học tập, chúng ta không phải đã bàn bạc xong rồi sao?”
“…”
Trương Phàm chống cằm giữ vững được một hồi, cái đầu không tự giác mà gục xuống bàn.
4 Đường Vũ Địch soạn vở là theo đề tham khảo thi Đại Học mấy năm về trước, đem toàn bộ làm đâu ra đấy. Tuy nhiên chỉ chọn cái trọng điểm, cuối cùng quyển vở dài bằng tờ A4 chỉ vỏn vẹn bảy trang giấy
Nói thật, khi cậu thấy Trương Phàm chịu bỏ công ra học hành thì không tránh nổi thỏa mãn
Thế nhưng sáng ngày thứ Hai, Trương Phàm vác con mắt thâm quần ngồi cạnh hắn trả bài.
5 Sáng đầu tuần, tiếng chuông cửa ầm ĩ phá hỏng giấc ngủ ngàn thu của Trương Phàm. Vì hắn có thói quen ngủ trần nên quơ tay tìm kiếm quần lót, uể oải đứng dậy mặc vào.
6 Một chầu cơm ăn mất hai tiếng đồng hồ, rất nhanh đã đến ba giờ chiềuĐường Vũ Địch đeo cặp sách đi bên cạnh, Trương Phàm dùng ánh mắt còn lại trông thấy cậu luôn lấy tay sờ bụng
“Làm sao vậy?”
Đường Vũ Địch có chút ảo não “Ăn nhiều quá nên đau bụng”
Trương Phàm nhếch miệng vui lên “Vậy thì tốt a, ăn no như vậy vận động tý cho hết mệt a”
“…” Đường Vũ Định nhìn nụ cười này, trong đầu xuất hiện lên một tính từ: tà tính
Trương Phàm chính là trù sao mà cho vận động vào buổi trưa, kỳ thật đã quá giờ hẹn đua xe rồi.
7 Kế hoạch của Trương Phàm lại thất bại, vì vậy sáng ngày nghỉ thứ hai bị đánh thức, mở cửa thấy Đường Vũ Địch, hắn cũng chẳng còn ngạc nhiên
Lúc này Đường Vũ Địch mang theo điểm tâm đến, lúc Trương Phàm mở ra, bên trong là cháo và bánh bao còn nóng hổi
“Đều là mẹ tôi làm đấy, cậu nếm thử xem”
Mẹ hắn đã đi từ lâu, công tác trên núi bề bộn công việc, Trương Phàm thật lâu đã không ăn bữa sáng.
8 Vụ việc Đường Vũ Địch trở thành huynh đệ của Trương Phàm rất nhanh được truyền đi, dù rằng trước đó họ đã dính nhau như hình với bóng. Thời điểm hai người cùng nhau xuất hiện, những người xung quanh đã có cái nhìn khác về họ.
9 Đối với kỳ thi thử này, Trương Phàm cũng chẳng để ý gì
Lúc này cũng vậy, ngày hôm nay chính là ngày hết sức quan trọng đối với mọi người. Nhưng với Trương Phàm,buổi sáng hôm nay so với ngày thường không khác gì mấy
Đồng hồ báo thức vang lên ba lần mới chịu rời giường, vội vàng lái xe đi học, vừa chạy vừa vuốt vuốt lại tóc mình
Từ lâu đã phân phòng, chính là dựa theo thành tích trong lớp mà phân.
10 Từ nhỏ tới lớn, Trương Phàm không phải loại người thích mấy cái nghệ thuật trong sáng (ngôn tình, phim Hường Quắc… =))). Vì thế, hắn chỉ dùng nửa buổi tối ổn định lại tinh thần, thời gian còn lại là nhớ đến vẻ mặt tươi cười của ai kia
Hắn nghĩ, nếu cả hai thích nhau, chuyện gì cũng trở nên thật đơn giản
Về phần Đường Vũ Địch là nam nhân.
11 Mặc kệ hắn có bao nhiêu tức giận, Lâm Băng Nghiên vẫn là phải tham gia cuộc thi giao tiếp, không thể loại cô ta được
Lâm Băng Nghiên cứ một lần lại một lần mang Đường Vũ Địch đi.
12 Giữa trưa hôm đó, Trương Phàm chỉ nói một câu “Không có gì” rồi quay người bỏ đi. Đường Vũ Địch vốn muốn chạy theo, thế tâm tình Lâm Băng Nghiên vẫn chưa tốt, hai bạn học kia— đã ăn trưa xong.
13 Thì ra bức thư kia không phải cho mình, mà là cho cậu ta. Cậu ta không để ý nên kẹp vào vở, lại khiến mình hiểu lầm như vậyHết lòng giúp hắn học tập, đối xử hảo hảo với hắn, là bởi vì….
14 Ghế đối diện két một tiếng, Đường Vũ Địch đứng lên “Tôi nhớ mình còn tư liệu chưa ôn xong. Tôi ăn no rồi, các cậu cứ ăn thoải mái đi”Triệu Vũ Minh không tin tưởng, nói “Cậu mới ăn có vài miếng.
15 Ngày hôm sau, kết quả bài kiểm tra Toán được phát ra. Trương Phàm không tin vào mắt mình khi nhìn thấy điểm sốHắn làm được bao nhiêu đâu, sao điểm lại cao thế này
Lúc giáo viên sửa bài, hắn nằm gục trên bàn gnhe giảng.
16 Đường Vũ Địch sửng sờ, sau đó liền gật đầu“Em biết?”
Trương Phàm không thể hiểu được Đường Vũ Địch đang suy nghĩ gì. Đại não ngưng hoạt động, không phải cậu ta nên hỏi “anh thích ai?” sao?
“Hả? Em biết sao?”
Đường Vũ Địch kìm lại tức giận, nói “Vậy ra anh vì vụ này mà giận lẫy em sao?”
Trương Phàm hoàn toàn ngu tịt “Hả?”
“Em không đồng ý anh quen bạn gái, vì sợ anh không tập trung học hành.
17 Cả bọn ra về vào lúc tám giờ tối. Ai ai cũng bắt đầu lo thi Đại Học, chẳng như Trương Phàm, một mình một nhà, ở nhà bọn họ còn có nhị vị phụ huynh hối thúc học này học nọ
Một dãy motor dừng trước cửa KTV
Đường Vũ Địch trừng mắt “Các cậu đều chạy xe motor a?”
Triệu Vũ Minh vui vẻ nói “Đương nhiên, chưa từng nghe câu người nào của đó sao~ lo mà học theo tụi này đi”
Đường Vũ Địch có chút ngượng “Hắc hắc”
Những người này tửu lượng cao, uống bia như uống nước, chạy xe cũng chẳng sợ té.
18 Hai người đứng như trời trồng, cuối cùng Đường Vũ Địch chịu thua, ngẩng đầu lên
“Ca, hôm nay em không được vui, em xin lỗi”
Con mẹ nó lại câu “em xin lỗi” này
Trương Phàm nhìn chằm chằm cậu, cảm thấy thật buồn bã “Vì sao không vui?”
Đường Vũ Địch không dám nhìn thẳng “Em.
19 Hôm sau, há cảo tôm của Đường mẫu cũng lãng phí, vì đây là lần đầu tiên Đường Vũ Địch dậy trễ. Thời điểm Đường mẫu đi gọi cậu dậy, mới phát hiện cậu phát sốt
Đường Vũ Địch bị xoa trán mà tỉnh, hai mắt lờ đờ “Mẹ, sáng rồi sao?”
Đường mẫu nhìn con mình chưa đầy nửa tháng đã giảm đi mấy ký, đôi môi trắng bệch, nhất là cặp mắt to vắt kia hiện giờ lại không có sức sống
Sốt cao, thế nhưng cậu không làm nũng đòi nghỉ học, dù sao cũng mười sáu tuổi rồi
Trong lòng chua xót, vuốt ve tóc cậu, Đường mẫu nhẹ nhàng nói “Chưa, con ngủ tiếp đi”
Đường Vũ Địch yên tâm nhắm mắt, ngủ tiếp.
20 Trương Phàm vò tờ giấy chặt tỏng lòng bàn tay ra sức chạy, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ trải qua niềm vui sướng như vậy
Tìm kiếm mọi ngóc ngách trong trường mà không thấy thân ảnh kia, mồ hôi xuất hiện ngày càng nhiều.