1 Làm một sinh viên năm hai, Trạch Hâm cảm thấy sinh hoạt của chính mình thập phần quy luật. Thời điểm có khóa liền thành thành thật thật đi lên lớp, thời điểm không có khóa liền làm ổ ở trong phòng chính mình thuê được chơi võng du, nếu thời điểm hưng trí liền lưng mang bao lớn chạy khắp đại giang nam bắc, ngày như vậy rất tự tại cũng rất thoải mái.
2 Nhiệm vụ mấy ngày nay của Trạch Hâm chính là ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi liền ngẫu nhiên có lòng từ bi cùng chủ nhân trên danh nghĩa của chính mình chơi trò ngươi truy ta chạy trong chốc lát.
3 Cuối cùng, Lý Tái Kinh lấy tội danh có ý định mưu sát bị mang đi.
Nhìn Lý Huy Kinh ngồi ngơ ngác bất động ở trên giường , Trạch Hâm cảm thấy có chút khổ sở.
4 Này, Huy Kinh a. Ngươi hôm nay đã trở lại sao? Đến nơi này của ta đi, chúng ta tụ hội. ” Từ điện thoại truyền ra thanh âm của một nữ nhân, tựa hồ thập phần kiều man (mềm nhẹ + ngạo mạn).
5 “hi! Đã lâu không thấy. ” Trạch Hâm nhìn người trước mắt, cười hì hì kêu một tiếng tiếp đón.
“Ngươi…” Lý Huy Kinh khiếp sợ nhìn chằm chằm đối phương trừ bỏ kiểu tóc còn có màu tóc ở ngoài thay đổi, còn lại cơ hồ không có gì thay đổi, ngơ ngác nói không ra lời.
6 Sinh hoạt của Đô Mẫn Tuấn ở Địa Cầu vẫn rất quy luật, thứ hai đến thứ sáu đi làm, ngày nghỉ liền ở nhà đọc sách hoặc là đi làm một ít vận động hữu ích.
7 “Trạch Hâm, hôm nay ta muốn đi tham gia một cái điển lễ kết hôn, không thể đi tìm ngươi. ” Đầu kia điện thoại tựa hồ rất ồn ào, thanh âm Lý Huy Kinh cũng đứt quãng.
8 “Huy Kinh a, ngươi xem bộ quần áo này thế nào?” Thiên Tụng Y đứng ở cửa hàng hàng hiệu, mặc một thân váy lễ phục màu đỏ , hỏi Lý Huy Kinh ngồi ở chỗ kia không biết đang suy nghĩ cái gì.
9 Sau khi nghe Tiểu Đậu tử liên miên cằn nhằn nửa ngày , Trạch Hâm thoáng có chút hiểu được tình cảnh của chính mình.
Nói ngắn gọn, cậu ở trong này xem như một cái phú nhị đại, phàm là phú nhị đại sẽ có một cái bệnh chung, chính là no zuo no die, he always try (không làm không chết, nhưng luôn cố thử).
10 Nhìn người nào đó đầu cũng không quay liền rời đi, Thác Bạt Trì hung hăng nhíu nhíu mày, than thở một câu: “Lăn cũng tốt, khỏi để ngươi ở trước mắt làm chướng mắt bổn vương.
11 Từ sau khi lần trước cùng tiểu vương gia đại náo chợ, xem hí khúc, Trạch Hâm cảm thấy cậu cùng tiểu vương gia đã bước đầu thành lập cách mạng hữu nghị.
12 Sau khi Trạch Hâm chạy ra ngoài không lâu, thân thuyền kịch liệt lay động, Trạch Hâm đang ở mép thuyền đứng không vững, rớt xuống.
“A —— ”
“Trạch Hâm —— ”
Nhìn Thác Bạt Trì xuất hiện ở đầu thuyền, trong đầu Trạch Hâm ở khoảng khắc rơi xuống đó rất nhanh chỉ còn một suy nghĩ, không phải nói bị thương đến không thể di động sao?
Cảm nhận được nước vọt tới chính mình từ bốn phương tám hướng hướng, Trạch Hâm có loại cảm giác muốn bỏ mình theo dòng nước.
13 Từ sau khi tiểu vương gia nhận được giáo huấn sau khi cậu tỉnh lại, Trạch Hâm lại trở lại những ngày trước kia, cả ngày không có việc gì đi theo tiểu vương gia chơi đùa.
14 Từ sau khi Thái tử đại hôn, phố phường liền truyền lưu ra rất nhiều về tin tốt về Thái tử, tỷ như nói hôm nay Thái tử đề nghị sửa cái gì vì dân tạo phúc, ngày mai lại đưa ra cái đề nghị vĩ đại gì.
15 Thác Bạt Trì đi tới một bước, ôm lấy người kia từ phía sau, thanh âm tràn ngập nhớ nhung, “Trạch Hâm. ”
Ở thời điểm thay quần áo bị người ôm lấy, hơn nữa người ôm chính mình còn là người quen, Trạch Hâm có chút ngượng ngùng quay đầu lại, do dự hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
“Trạch Hâm?” Đợi cho thời điểm người kia quay đầu nhìn thẳng mặt mình, Thác Bạt Trì tựa hồ có chút khó có thể tiếp thụ.
16 Sau khi nghe được thanh âm hệ thống, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nhau chọn mở.
【 tích —— bắt đầu truyền tống. 】
Cảm giác mê muội quen thuộc đánh úp lại, hai người lâm vào trong bóng tối quen thuộc.
17 Từ khi Ni Sơn thư viện khai giảng tới nay, đã qua một tháng.
Theo không thích ứng lúc đầu khi vừa mới rời nhà, sau lại quen thuộc, mọi người đến Ni Sơn thư viện cầu học dần dần quen với cách sống nơi này.
18 Sau khi biết Tạ Trí không phải người mình muốn tìm, Mã Văn Tài liền khuếch trương phạm vi tìm kiếm đến mỗi người trong thư viện, lại thủy chung không xác định được rốt cuộc là ai.
19 Mã Văn Tài đi nhanh trong núi rừng, đầu hồ ly trong tay cứ rũ xuống, vẫn không nhúc nhích giống như là nhận mệnh để người ta mang đi.
Rốt cục đi tới trước một cái vách núi, Mã Văn Tài vén lên khô đằng (dây leo héo) bên trên, lộ ra sơn động bị vùi lấp bên trong, sau đó đi vào.
20 Nhìn người đứng trước mắt, Mã Văn Tài khó hiểu hỏi: “Tạ huynh, ngươi đứng ở chỗ này là có ý gì?”
Hôm nay vốn là ngày nghỉ ngơi, đang chuẩn bị trở về nói một cái hấp lại thấy (= = ????), liền nhìn tháy Tạ Trí đứng ở đứng ở trước giường mình, không biết muốn làm gì.