1 Ừm. . . ” Đường Tĩnh từ từ mở mắt, vừa muốn đứng dậy lại thấy xung quanh đều là đồ vật cổ kính. Đây là đâu vậy? Cô nhớ mình đang ở trong sân diễn tập phá gỡ bom mìn phức tạp nhưng đây không phải là sân diễn tập, vậy hiện tại cô đang ở đâu đây, không lẽ cô tháo gỡ bom đạn thất bại mà đến điện Diêm Vương hay sao?
“Vương phi, rốt cuộc người cũng tỉnh, ta còn tưởng người không cần ta nữa đấy.
2 Hiểu rõ tình cảnh của mình, Đường Tĩnh tự an ủi chính mình, nơi này nàng tương đối hài lòng.
Trong lòng nàng đối với chủ nhân thân thể này nói: ngươi yên tâm, ta dùng thân thể của ngươi, sẽ thay ngươi sống thật tốt, cũng coi như báo đáp ngươi.
3 Mộ Dung Thiên Thần đi nhanh về phía trước, Đường Tĩnh đi theo phía sau, vừa đi vừa thưởng thức cảnh vật rong Vương phủ.
Không thể không nói, đình đài lầu các trong viện này đều hết sức xa hoa, cây cầu nhỏ, dòng nước chảy quanh núi giả, cơ hồ mười mấy bước một cảnh vật, làm cho người ta không kịp ngắm nhìn, giống như thế ngoại đào nguyên.
4 Sau khi tính toán xong, Đưỡng Tĩnh cũng hiểu nàng gả cho Thần vương gia, muốn rời khỏi phải được hắn đồng ý. Nếu hắn đã đồng ý hôn sự này, đặt một cơ sở ngầm dưới mắt mình, hắn nhất định có suy nghĩ của mình, làm sao có thể dễ dàng để nàng rời khỏi đây.
5 Sau khi trở về phòng, nàng phân phó Xuân Ngọc tìm sách thuốc cho nàng, một số độc trên người Mộ Dung Thiên Thần nàng phải nghiên cứu cho tốt. Dù sao điều kiện ở hiện đại và cổ đại khác nhau, giải độc liên quan đến mạng người nên không thể qua loa.
6 Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, trái tim mềm xuống, lần trước hắn trúng độc thân thể không có nơi nào thoải mái, đau đớn vùng ngực mấy ngày nay cũng không bị phải.
7 Chọn xong đại phu, Đường Tĩnh bắt đầu chọn dược liệu, cũng là để tìm dược liệu cho Mộ Dung Thiên Thần, trời cũng đã tối, bình thường trời còn chưa sáng đã ra phủ, trời tốt đen mới hồi phủ.
8 Sau khi trở về phòng liền thấy Xuân Ngọc ở trong phòng lo lắng đi đi lại lại.
“Xuân Ngọc, làm sao vậy? Nhìn bộ dáng của ngươi xem. ”
“Vương phi người đã trở lại, ta vội muốn chết.
9 Xe ngựa chạy ra khỏi Vương phủ, lập tức chạy đến một tiệm may. Lúc xuống xe Mộ Dung Thiên Thần ra vẻ thân sĩ đỡ Đường Tĩnh xuống xe, Đường Tĩnh nhíu nhíu mày, rốt cuộc hắn có bao nhiêu vẻ mặt: Lúc lãnh khốc thì như tòa băng sơn, quanh thân tản ra khí tức người lạ chớ gần, lúc dịu dàng thì lại săn sóc, làm cho người ta như tắm được gió xuân, trái tim như bị chìm đắm.
10 Ở tiệm may chậm trễ thời gian lâu, lúc ra đã là buổi trưa, hai người định tìm chỗ ăn trưa, buổi chiều lại cưỡi ngựa. Cho nên hai người để xa phu cho ngựa về phủ, còn mình đi tìm chỗ ăn cơm.
11 Hàng ngày giống như Đường Tĩnh mong đợi, bình thản trôi qua. Đường Tĩnh không biết phu thê người ta ở chung thế nào, nhưng nàng cực kì thích cuộc sống hiện tại của bọn họ, không một gợn sóng, thỉnh thoảng có chút ngọt ngào ấm áp, nếu bỏ qua mỗi lúc trời tối Mộ Dung Thiên Thần giở trò lưu manh.
12 Đường Tĩnh vừa tới hiệu thuốc bắc, Thẩm Phong Minh liền ôm chầm lấy nàng: “Tiểu tử ngươi gần đi chơi bời ở đâu mà lâu như vậy không tới hả?”
Đường Tĩnh chịu không nổi sự nhiệt tình của hắn, đẩy hắn ra, hơi ghét bỏ nói: “Tránh xa ta một chút, cả ngày lôi lôi kéo kéo, ta lại không thích ngươi.
13 “Được rồi, hiện tại không có ai rồi. ” Mộ Dung Thiên Thần đắc ý nói với Đường Tĩnh.
“Ta cũng thấy được. ” Nàng liếc một cái.
“Ừ, Vương phi nhìn được là tốt.
14 Từ khi gả tới Thần vương phủ, không chỉ ngày lại mặt không trở lại, ngày thường cũng không tới thăm Thừa tướng phủ,, thậm chí tiết trng thu hắn đã quà tặng cũng đều bị trả trở về.
15 “Tôn nhi thỉnh an Hoàng tổ mẫu. ”
“Nô tì thỉnh an Hoàng tổ mẫu. ”
“Được, được, được, nhanh bình thân. ” Thái hậu vui vẻ để bọn họ đứng dậy.
“Thái tử phi bệnh nặng lắm sao?”
“Bẩm Thái hậu, bệnh của tỷ tỷ đã đỡ hơn nhiều, buổi sáng ra cửa còn dặn nô tì thỉnh an người.
16 “Ngươi không muốn sống nữa phải không?” Dám động tới nữ nhân của hắn, gương mặt Mộ Dung Thiên Thần tràn đầy tức giận, bật ra lời nói không có nhiệt độ, nháy mắt Đường Tĩnh cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp, còn lãnh khốc hơn lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.
17 “Thái tử ở đó. . . đùa giỡn Vương phi. ” Dịch Phong một hơi nói xong, cúi đầu chờ Vương gia xử phạt.
Vương gia nhà hắn nâng Vương phi trong lòng bàn tay, quý trọng vạn phần, sợ có gì sơ xuất, hiện tại nghe được tin tức này, vạn nhất xả giận lên người hắn.
18 Khiêu khích
Hoàng đế đợi mọi người theo thứ tự ngồi xuống, mới trầm giọng nói: Các khanh miễn lễ, ban thưởng cho ngồi. ” Mọi người tạ ơn sau đó ngồi xuống, yến hội coi như bắt đầu.
19 Ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên vùng đất, ca múa lại tiếp tục náo nhiệt, trong Ngự hoa viên hiện lên cảnh tượng sôi nổi, không ai chú ý tới nhiều người phát sinh nhiều tâm tư.
20 Hôm sau, Đường Tĩnh khó khăn đứng dậy, toàn thân như bị bánh xe nghiền nát, so với một ngày làm nhiệm vụ còn đau đớn hơn. Trong lòng mắng Mộ Dung Thiên Thần không biết tiết chế, muốn nàng một lần lại một lần, nhưng vẫn có chút ngọt ngào.