1 “Thầy giáo, các bạn, xin chào, hôm nay mình muốn tranh cử chức vị lớp trưởng” nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đứng ở trên bục giảng, nhìn về những học sinh đang ngồi ở phía dưới, khom người cúi chào, sau đó cô bắt đầu thao thao bất tuyệt, tiến hành diễn thuyết: “.
2 “Lâm Nhất Nhiên!”“Mục Nhiên?” Lâm Nhất Nhiên quay đầu lại, nhìn nam sinh đang vội vã chạy về phía mình: “Sao vậy?”“Lý Điển nói chị chờ một chút, cậu ấy sẽ lập tức ra ngay.
3 “Lâm Nhất Nhiên, đi nộp bài tập nhanh lên. ” Hạ Gia đứng ngoài cửa nhìn về phía Lâm Nhất Nhiên lớn tiếng nói: “Nhanh đi!”“Biết rồi, biết rồi. ” Lâm Nhất Nhiên mở miệng ứng phó, đếm chồng bài tập trên bàn, sau đó ôm vào trong ngực, chạy tới phòng làm việc của Trần Tư Tầm.
4 “Thầy Trần?”Từ Thụy há to miệng, quay đầu lại nhìn Trần Tư Tầm, “Học sinh của cậu à?”Trần Tư Tầm nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, đi tới trước mặt Lâm Nhất Nhiên, “Đi thôi, tôi đưa em đến bệnh viện.
5 Trần Tư Tầm cầm sách giáo khoa tiếng Anh, đứng trên bục giảng nói về kỳ thi trọng điểm, Lâm Nhất Nhiên ngồi ở phía dưới, vắt óc suy nghĩ không biết mình đã đem phong thư của Lý Điển để ở chỗ nào rồi.
6 Lâm Nhất Nhiên biết, trên thế giới này không có bữa tiệc nào là không tan, mặc dù nói ra lời này bây giờ quả thật có chút không thích hợp, nhưng trong đầu Lâm Nhất Nhiên thoáng qua ý niệm đầu tiên chính là câu này.
7 Trên thế giới này, tốc độ ánh sáng là nhanh nhất. Nhưng mà cái gì so với ánh sáng còn có thể nhanh hơn?Chính là những lời đồn đãi. Khi Lâm Nhất Nhiên bước vào lớp học, giây đầu tiên, chào đón cô là những ánh mắt vô cùng quỷ dị, những nữ sinh khác thì tụm lại một chỗ bàn tán xôn xao, Lâm Nhất Nhiên cũng biết là đang nói về mình.
8 “Nghe nói phụ nữ thất tình thường hay giận chó đánh mèo, lấy đồ vừa mua được đem đi trút giận hết những thống khổ trong lòng, chẳng lẽ cậu cũng có tật xấu này?” Đường Cẩm đi theo sau lưng Lâm Nhất Nhiên, nhìn cô đang đứng lựa đồ ở cửa hàng bên cạnh quảng trường, khó hiểu hỏi: “Nhưng sao cậu không đi đến chỗ bán đồ cho phụ nữ, lại đến khu bán đồ đàn ông làm gì?”“Charvet là gì?” Lâm Nhất Nhiên nhìn xung quanh những tấm bảng hiệu, cũng không quay đầu lại, hỏi Đường Cẩm: “Cậu biết không?”“Cái gì?” Đường Cẩm đặt mông ngồi xuống băng ghế đá, “Cậu nói gì vậy?”“Nhãn hiệu! Cậu lấy điện thoại ra tra thử xem nhãn hiệu này là gì, C-h-a-r-v-e-t.
9 Đầu tháng tư, không khí mát mẻ, ánh mặt trời ấm áp làm người ta cảm thấy lười biếng. Những cây đào xung quanh trường học đều đã nở hoa, ngồi trong lớp cũng có thể thấy một màu hồng rất đẹp.
10 Lâm Nhất Nhiên ôm áo sơmi vào lòng, hương vị trong xe thật quen thuộc, bỗng nhiên cô cảm thấy cực kỳ an tâm. Một chút buồn bực và khổ sở khi nhìn thấy Lý Điển và Trình Tân cũng đều quên hết.
11 Suốt bữa ăn, Lâm Nhất Nhiên quả thực cảm thấy rất mệt mỏi, cố gắng lắm cô mới chịu được đến khi kết thúc, nhưng lại xuất hiện một vấn đề khó khăn. Bội Tưởng không lái xe đến, có ý định muốn để cho Trần Tư Tầm đưa mình về nhà, Đường Cẩm đương nhiên là ngồi xe của Từ Thụy.
12 Thành phố A rộng lớn, người đến người đi, xe cộ không ngừng tấp nập. Kẹt xe thì lại càng thường xuyên, mà mỗi lần kẹt xe là phải kéo dài hai đến ba tiếng đồng hồ, cho nên đối với học sinh, ngồi tàu điện ngầm là lựa chọn tốt nhất.
13 Từ Thụy là một người đàn ông có địa vị cao quý, đương nhiên lựa chọn nhà hàng cũng không cần phải nói, so với nhà hàng lần trước Bội Tưởng mời cơm cũng không hề thua kém, Lâm Nhất Nhiên không khỏi tạch lưỡi, hít hà một hơi, không biết nguyên nhân gì mà hôm nay mấy người này lại đốt tiền như vậy.
14 Vào một ngày nọ, như thường lệ, Đường Cẩm đứng trước cửa lớp, chờ Lâm Nhất Nhiên họp xong sẽ đi ăn cơm, không ngờ lại gặp phải chuyện phiền toái. “Cô nói gì? Có thể nói tiếng người được hay không?” Nữ sinh có mái tóc dài ngang vai, đẩy đẩy Đường Cẩm, giọng nói không mấy thiện cảm.
15 Nằm cách xa trung tâm thành phố A, đây là ngoại thành, có tên là Thủy Khố ( Thủy Khố có nghĩa là đập nước )Không khí mát mẻ, ánh nắng ấm áp, trời trong mây trắng, non xanh nước biếc, không có một chút cảm giác ngột ngạt nào như ở thành phố, làm cho người ta thật không muốn rời xa nơi này.
16 Lâm Nhất Nhiên quay đầu, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Trần Tư Tầm, cô có chút sững sờ, bật thốt lên: “Thầy, thầy bị ngã đến mức đầu óc choáng váng sao?”Trần Tư Tầm không tức giận, tươi cười trên khóe môi cũng không giảm bớt, “Lâm Nhất Nhiên, em còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu được thế nào là yêu một người, nhưng không sao cả, tôi sẽ từ từ dạy cho em, em không cần gấp gáp trả lời tôi, tôi sẽ cho em thời gian.
17 Buổi chiều ngày thứ hai, sau khi trở về trường học, mọi người đều mệt mỏi, chào hỏi nhau vài câu rồi ai về nhà nấy. Đường Cẩm tốt số được Từ Thụy tới đón, Lâm Nhất Nhiên đang định leo lên xe, lại bị Từ Thụy ngăn lại.
18 Ăn xong đã hơn sáu giờ tối, ngoài đường vẫn còn đang kẹt xe, Trần Tư Tầm nhìn đồng hồ, quay đầu lại nói với Lâm Nhất Nhiên: “Em nói tiệm mì ở đâu?”Lâm Nhất Nhiên suy nghĩ một hồi: “Đại khái là gần khu vui chơi trẻ em.
19 “Tổng cộng ba mươi chín đồng. ” nhân viên quầy thu ngân đem ly, bàn chải đánh răng và băng vệ sinh bỏ vào túi, đưa cho Trần Tư Tầm, “Cám ơn quý khách!”“Chờ chút.
20 “Đúng rồi, nghe nói bây giờ anh đang làm giáo viên à?”Lâm Tâm Thất im lặng không tới ba phút, mắt to lại mở ra xoay tròn, “Phải không?”“Ừm. ”“Vậy anh sẽ phải đi làm à?”“Ừm.