1 “Có nên nói cho lão đại biết hay không?”“Tôi nghĩ tạm thời không cần nói, dù sao ngày mai lão đại cũng trở về. ”Hai người đẩy cửa phòng làm việc, tiếp tục thảo luận, không biết trên sô pha trong phòng làm việc có người đang ngủ.
2 Dật Yên lo lắng đi qua đi lại, mắt thấy thời gian ở bên Hạo Kiệt còn dư hai tiếng, cô không biết nên làm sao bây giờ?Kế hoạch ban đầu vốn rất hoàn mỹ nhưng cô đã quên mất rằng anh là người hiểu cô nhất.
3 Ba tháng qua, Dật Yên nghiêm túc học tập, cô rất nhanh là có thể tiến vào hệ thống an ninh. Mà trước mắt khiếm khuyết chỉ là độ linh hoạt với thể năng chênh lệch quá nhiều, đây cũng là điều cô cần cải thiện.
4 Sau đó bốn người bọn họ tụ tập thảo luận trong văn phòng của Hạo Kiệt"Mọi người nghĩ sao?" Hạo Luân hỏi ba người trước mắt, chỉ thấy Dật Yên vùi đầu vào trong bản tiểu thuyết kia, đang nhanh chóng lật xem.
5 Dật Yên nắm tay Hạo Kiệt trực tiếp đi tới rừng trúc Mạnh Tông. Khu rừng được bao phủ trong gió, núi và sương vẫn như trong trí nhớ của cô. "Oa! Thật là đẹp, thật thoải mái! Thật mới mẻ.
6 "Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . "Hạo Kiệt đang ngủ, mơ hồ nghe được Dật Yên khổ sở mê sảng, lập tức lật người xuống giường đi tới phòng cô.
7 “Tiểu thư, biểu thiếu gia. ”“Chú Vĩnh đâu?”Dật Yên và Hạo Kiệt được mời vào trong nhà, nhưng trong phòng khách lớn như vậy lại không thấy tung tích của Vu Vĩnh minh.
8 “Lão đại, anh lại một đêm không ngủ có phải không? Sắc mặt khó nhìn như vậy. ” Lời nói của Hạo Luân đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của Hạo Kiệt. “Oa, mùa đông năm nay đến sớm.
9 “Dì Bình, dì vẫn xinh đẹp như vậy!”“Dật Yên!” Lâm Bình mừng rỡ nhìn Dật Yên. “Con đã lớn thế này, càng lúc càng xinh đẹp, cái miệng thì vẫn ngọt ngào như vậy.
10 “Làm sao rồi?” Hạo Kiệt mới vừa phòng tắm đi ra ngoài, liền thấy Dật Yên đi đi lại lại ở trong phòng. Dật Yên dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đáng thương.