1 Cơn mưa đổ xuống tầm tã.
Mưa cuối đông lạnh lẽo, Hồng Thất ra khỏi trung tâm, dắt xe đạp trở về nhà. Ánh đèn đường ban đêm hắt xuống lòng đường làm mặt đường sáng óng ánh như một lớp vàng.
2 Đêm hôm đó là một đêm mưa lớn, cô thức giấc khi nghe tiếng động bên ngoài, ngẩng đầu nhòm qua cửa sổ. Trong màn mưa mờ nhạt, cô nhìn thấy hai kẻ lúc sáng lôi sềnh sệch một người.
3 Hồng Thất tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng bị khoá kín, hai người đàn ông lạ mặt đang đứng sẵn ở đó, cô thấy kinh lùi về một góc.
Chị Cả xuất hiện, trên tay cầm theo một bộ váy màu trắng tinh khiết, bà ta cúi người xuống trước mặt Hồng Thất.
4 "Đừng!" Hồng Thất giật mình thức giấc, bàn tay lạnh ngắt, khung cảnh máu me kia lại hiện về.
Ngoài khung cửa sổ tuyết rơi lất phất, tuyết đầu mùa ư? Cô tự hỏi.
5 Cô sống trong một căn phòng nhỏ phía sau Thương Thành, cô quen được một cô gái trong nhà bếp.
Tiểu Tuyết là cô gái rất hiền lành, cũng rất gần gũi với Hồng Thất, cô ấy luôn kể với cô về cô gái mà cậu chủ mang về.
6 Ăn tối xong, Hồng Thất đi dạo trong vườn, những người vệ sĩ lúc này đã lơ là canh giữ, cô nhìn đồng hồ, tâm giờ tối ư?
Lúc này là thời điểm vệ sĩ buông lỏng canh giữ.
7 Nửa đêm, Hồng Thất chợt tỉnh giấc. Rồi cô chẳng tài nào ngủ được nữa, vì cô cứ mở mắt thao láo nhìn trần nhà. Chứng mất ngủ của cô ngày càng trầm trọng từ khi không uống thuốc nữa.
8 Trịnh Thiên bế cô lên xe, đưa cô đến bệnh viện.
Họ là thuộc hạ, mà đã là thuộc hạ, đừng bao giờ trông chờ vào sự quan tâm của chủ nhân.
Bởi vì Uông Hy Vấn là người giải quyết nợ nần cho gia đình Trịnh Thiên, và cũng là người mua Hồng Thất khỏi địa ngục trần gian kia, chẳng thể đòi hỏi ở ông chủ một chút gì cả, nó đúng, cho nên bị thương, phải tự bản thân mình chăm sóc, thanh toán chỉ cần nhắc đến tên ông chủ, họ sẽ ngay lập tức thực hiện, số chi phí điều trị sẽ do quản gia lo liệu.
9 Cả một đêm không thể đến được số lần Uông Hy Vấn vào thăm Hồng Thất.
Thông qua các thuộc hạ khác, Thẩm Dịch Đình biết, Uông Hy Vấn đã đưa Hồng Thất về Thương Thành.
10 Buổi tối một ngày cuối tháng mười hai, trời đã trở nên ấm hơn những ngày trước, Dung Hoa ở trong căn phòng đẹp, nhìn xuống bên dưới, chỉ chờ khi những tên thuộc hạ thay ca.
11 Đó chỉ là một câu chuyện buồn của vài năm trước. Uông Hy Vấn có một cô em gái nuôi, cô ấy là một cô bé mồ côi.
Sau khi được hắn nhận nuôi, cô bé được đổi tên thành Uông Diễm Tâm.
12 Sáng. . .
Cô thức dậy, Uông Hy Vấn vẫn nằm ngủ, cô liền bước xuống giường, mở rèm cửa, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, cô nhìn quanh. Căn phòng rất đẹp, bố trí vô cùng mực thước, tủ quần áo, giá sách, bàn làm việc được xếp ngay ngắn.
13 "Chốt giá một vạn hai trăm!"
Rồi hai tên vệ sĩ lôi cô đi, cô chống trả, bị họ trói chặt, cô la hét, tất cả đều không có tác dụng, cô bị bọn họ nhốt vào căn phòng vô cùng sang trọng, cô vừa đập cửa vừa hét:
"Các người mau mở cửa ra,.
14 Uông Hy Vấn gọi điện cho Thẩm Dịch Đình. Hắn chờ khá lâu Thẩm Dịch Đình mới bắt máy, khi trả lời điện thoại, Thẩm Dịch Đình nói rất gấp:
"Hàng bị chặn ở cửa thông quan số 7.
15 Cô đi cùng Uông Hy Vấn đến một tỉnh phía Bắc. Tết âm lịch sắp đến, không khí xuân cũng tràn ngập. Ở phía Bắc rất hay xuất hiện mưa lay bay. Những cơn mưa xuất hiện với tần suất rất dày đặc, vì thế mà không khí cũng vô cùng ẩm ướt.
16 Dì Mai dọn giúp cô một căn phòng có tầm nhìn rất tốt, cũng khá rộng rãi, cô dọn một ít bộ quần áo vào tủ, chợt nhớ đến câu nói của Uông Hy Vấn, tự hỏi, chẳng lẽ cô gây rắc rối cho hắn hay sao?
Đến căn nhà này đã được hai hôm, thế mà ngoài quanh quẩn trong nhà ra thì cô chỉ phụ giúp được ít việc nhà, Uông Hy Vấn cũng không thấy trở lại.
17 Hồng Thất theo Uông Hy Vấn về căn nhà gỗ đó.
Cả ngày cô bị giao một công việc duy nhất chính là dọn dẹp nhà cửa, cuộc sống vì thế mà nhạt nhẽo vô cùng.
18 Tuyết vẫn rơi rất nhiều.
Buổi tối hôm ấy, Hồng Thất lẻn vào một căn phòng, cô biết, ở đó có máy tính, cô có thể liên lạc với bên ngoài.
Mở cửa, cô nhìn vào trong, ngoài giá sách và một cái bàn cùng vài cái ghế thì chẳng có gì.
19 Hồng Thất tỉnh dậy trong cơn đau đầu, cô chỉ nhìn thấy vẫn một bóng người quen thuộc đang ngồi bên giường cô, ngủ quên từ lúc nào.
Thấy động Tô Yến Thâm liền tỉnh dậy.
20 Sáng sớm Hồng Thất ngủ quên, lúc thức dậy đã muộn giờ làm, cô đón taxi đến công ty nhanh nhất có thể. Cô vừa quẹt thẻ điểm danh, bác bảo vệ nhắc:
“Ely, đi làm muộn mất hai mươi phút đấy.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị
Số chương: 38