1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mây mờ tản đi, trăng tròn soi bóng người.
2
Nửa đêm, trăng sáng treo cao.
Lục Tri Phi cầm đèn đọc sách suốt đêm, thời gian qua lâu, trước mắt đã bắt đầu nhìn thấy vô số đường cong tạo thành hình xoắn ốc, mà cậu trong thoáng chốc cũng bắt đầu hoài nghi.
3
Sáu giờ sáng, một nam nhân bưng chén ô mai chậm rãi đi dạo trên con đường u tĩnh rợp bóng ngô đồng, nghe hai thủ hạ xuẩn manh nức nở tố khổ.
“Chủ nhân, thật là đáng sợ! Mới một trăm năm mà thôi, bọn họ cư nhiên đã lái xe trong lòng đất!”
“Đúng vậy đúng vậy, còn chạy đặc biệt nhanh, vèo một cái, vèo một cái liền biến mất! Bộ dạng lại giống như con rết khổng lồ, làm tiểu nhân sợ muốn chết ô ô ô ô…”
“Hức hức hức hức hức…”
“Còn nữa còn nữa, nhà của bọn họ đều rất cao! Rất —— lớn!”
“Đúng đúng đúng, đi tới đi lui liền lạc được QAQ “
…
“Vậy hai đứa bọn bây vì sao không trực tiếp đem mình lạc mất luôn đi?” Thương Tứ buồn bực hỏi lại một câu, còn đem cái chén thủy tinh tiện nay ném ra sau lưng, đồng thời chân phải bước ra dùng sức dẫm xuống.
4 Thương Tứ thả bộ trong khu vực làng đại học, trên người mặc một bộ trường sam màu tím kiểu dáng giản lược, tóc dùng dây lụa buộc lại, hai tay vẫn cắm trong ống tay áo như trước.
5
Bọt nước ướt sũng từ trên tóc Lục Tri Phi rũ rượi nhỏ xuống, tí tách, tí tách, càng tôn lên sự yên tĩnh của không gian xung quanh.
An tĩnh đến quỷ dị.
6 Sáng hôm sau vừa vặn không có lớp, vì vậy từ lúc sáng sớm Lục Tri Phi đã đến tiệm càphê từ chức. Khi đi ra cửa đã thấy Thương Tứ chờ ở bên ngoài khu xanh hóa, hai tay cắm trong ngực áo nhìn dòng xe cộ như nước.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tri Phi, điện thoại của cậu cứ không ngừng nhấp nháy kìa.
8
“Tứ gia?” Lão Trúc Tử nhìn về phía Thương Tứ, trong ánh mắt mang theo vẻ không xác định.
Thương Tứ lại nhìn thoáng qua người trong TV, ngữ điệu chắc chắn, “Kẻ này giống hệt Thanh Hành khi còn trẻ.
9 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa chốn hoa đào, sương mù nồng đượm.
10 Rót một chung trà xanh, Cù Thanh Hành trước hết giải thích, “Vị vừa rồi là Chu bà bà, tuổi trẻ mất con, thế nên hễ thấy người thanh niên lịch sự tuấn tú đều muốn mời về nhà làm khách.
11
Hôm sau
Lục Tri Phi kết thúc tiết học liền theo lệ thường cùng Mã Yến Yến đi thực tập tại phòng làm việc của Lý Như Tâm. Chỉ là hôm nay Lý Như Tâm lại là tâm thần bất định, liên tiếp xem điện thoại hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
12 Người đương nhiên là Thương Tứ, có thể đánh cho đám yêu quái chết khiếp, còn xách lấy đối phương trong tay bày ra tư thế oai hùng cười nói với kẻ khác… Đây không phải là chuyện những yêu quái bình thường có thể mô phỏng ra được.
13 “Năm đó, khi bệnh cũ của Cù tiên sinh tái phát, học sinh của người, Hứa Uyển Linh, đã phụng dưỡng bên giường. Hứa Uyển Linh đối với Cù tiên sinh chính là tình căn thâm chủng, đợi khi ngài ấy chết liền muốn theo sau tuẫn tình, lại không biết từ nơi nào nghe được Long tước bút của Cù tiên sinh có thể phó thác linh hồn cho vật chết.
14 Trong thư trai, một phòng người hòa thuận vui vẻ ăn cơm tối. Ngọn đèn vàng nhạt chiếu sáng gương mặt hạnh phúc tươi cười của mỗi người, cũng phác họa ra bóng lưng cô đơn của kẻ nào đó đang ngồi chép sách.
15
“Cổ?” Nam Anh vô cùng kinh ngạc.
Thương Tứ cầm ấm trà lên rót cho mình một chung, chậm rãi nói: “Đây là chuyện xảy ra trước khi ta gặp ngươi, vậy nên ngươi không biết là phải.
16 Hôm sau, Thương Tứ lập tức xuất phát đi Chung Nam sơn, Lục Tri Phi chỉ đi học nửa ngày, lúc về Thương Tứ đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại một câu nói —— Lần này đi không biết khi nào trở lại, bảo Lục Tri Phi dời đến thư trai ở tạm, phòng ngừa vạn nhất.
17
Chân ngã gãy tự nhiên muốn tìm bác sỹ.
Nhưng con Tạng hồ này đạo hạnh chưa đủ, còn chưa thể biến hóa, vì vậy Lục Tri Phi thương lượng với Lão Trúc Tử một chút, chỉ có thể mời bác sỹ thú y.
18
“Tri Phi Tri Phi, cậu mau tới đây! Mau tới đây!”
Lục Tri Phi đang rửa chén chợt nghe Ngô Khương Khương đứng ở bên ngoài phòng bếp gọi vọng vào.
19
“Không được gọi cái tên đó. ” Tiểu Kiều đen mặt trừng mắt nhìn Thương Tứ, biểu tình hờn giận.
Thương Tứ nhún vai, “Một đóa Bạch Mẫu Đơn thuần tịnh làm chao đảo cả bến Thượng Hải, cái tên này không phải rất tốt sao? Năm đó rốt cuộc có bao nhiêu người khuynh đảo nha! Nếu để bọn họ biết Bạch Mẫu Đơn thật ra là nam nhân, còn là một tiểu hài tử, có phải liền rất thú vị không?”
Ngô Khương Khương sửng sốt một chút, phản ứng kịp, “Bạch Mẫu Đơn? Ôi trời ơi ha ha ha ha ha ha ha…”
“Câm miệng.
20 Một lát sau, hai người sóng vai chậm rãi bước trên con đường nhỏ rợp bóng cây, nắng ấm xế chiều xuyên thấu qua khe lá chiếu lên vai hai người, lướt qua từng khúc quanh trên đường, bóng của hai người cũng từ từ bị kéo dài ra rồi rút ngắn lại, luân chuyển không ngừng.