1 “Chúng ta không cần tiếp tục nữa. ”
Thời điểm nói ra câu này, Trần Tiêu không những không một tia lưu luyến mà ngược lại còn có chút cảm giác như trút được gánh nặng.
2 Duyên Lai Thị Miêu
Edit + Beta: Tiểu Tử
Trần Tiêu bị sự việc không tưởng này doạ sợ, quả thật hắn cảm thấy sắp điên mất, hắn điên cuồng kêu lên, rốt cuộc đã có sự hồi đáp.
3 Trở về nhà, Đông Phương mở đèn. Trước tiên đem Trần Tiêu đang bị thương đặt lên giường, Trần Tiêu đánh giá nhà Đông Phương, một gian nhà nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, có chút ngổng ngang.
4 Qua mười ngày, Đông Phương lại mang Trần Tiêu đến chỗ phòng khám thú y. Vào cửa, bác sĩ Mã Vĩ Biện kia liền nhận ra hắn, ra nghênh đón đồng thời ôm Trần Tiêu vào lòng
“Ha, tiểu tử, cư nhiên vẫn còn sống.
5 Xem lướt qua bên trong lịch sử truy cập là một đống website đồng chí.
Khó trách Đông Phương không có cảm giác với nữ bác sĩ thú y xinh đẹp kia, đây là lý do a.
6 Đông Phương phát hiện mèo nhà mình rất đặc biệt.
Con mèo này chưa bao giờ dùng đều lưỡi liếm lông của mình, cũng rất thích sạch sẽ.
Người khác đều nói mèo sợ nước nhưng lần đầu tiên Đông Phương mang Bạch Gia Hắc đi tắm, nó lại thích ý híp mắt, ngoan ngoãn cho Đông Phương chà xà phòng lên người.
7 Không biết có phải do những lời xui xẻo của Mã Vĩ Biện hay không, buổi tối lúc ngủ, Trần Tiêu liền nghe dưới lầu có tiếng mèo đang gọi
“Meo”
Một con mèo đang gọi
“Meo nha ”
Quần mèo đáp lại
“Meo nha nha”
Âm thanh tan nát cõi lòng.
8 Lát sau Đông Phương quay về, biểu tình có điểm cô đơn.
Trần Tiêu nhảy lên bàn, dùng móng vuốt nhẹ nhàng đụng vào Đông Phương, muốn an ủi hắn, nhưng biểu tình cô đơn trên mặt Đông Phương chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó liền khôi phục thái độ bình thường.
9 Chuyện hôm đó, cuối cùng Trần Tiêu phải súc ruột, làm cho hắn không tử tự di chuyển, qua chừng mấy ngày mới hết đau.
Tuy rằng đã trải qua một lần thất bại nhưng cũng không cách nào dập tắt được Trần Tiêu nhiệt tình tìm kiếm phương pháp.
10 Tổng hợp đối thoại mấy ngày nay, Trần Tiêu tự động kết nối hình ảnh, bắt đầu phát điên trong ***g ngực Đông Phương.
“Này ngưoi lại lăn lộn, đừng phá y phục.
11 Trần Tiêu nhìn bọn họ tán gẫu, hoàn toàn để hắn qua một bên, trong lòng có chút tức giận, meo to một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi ngừoi.
Lúc này Diệp Triết Nam mới nhìn thấy vết thương trên lỗ tai hắn
“A, thật xin lỗi, chẳng lẽ do Tô Tô cắn?”
“Cái này…tại trong qúa trình khó tránh thôi, đánh là mắng yêu mà.
12 Hôm sau là ngày đi làm chính thức, Đông Phương thay quần áo bảo an, được Tống Trình dẫn đi làm quen hoàn cảnh trong công ty.
“Phòng bảo an, phòng quản lí, khu vực phụ trách ngươi đều đã rõ đi?”
“Hừm, cũng nhớ sơ sơ rồi.
13 Lúc này là vừa qua chín giờ, nhân viên ai vào chỗ nấy, cái loại hội nghị còn chưa bắt đầu, trong hành lang trống rỗng. Trần Tiêu thừa dịp không có ai, dán vào tường, đi đến chỗ cửa thông gió.
14 Hôm sau, đúng lúc là thứ bảy, Đông Phương dậy thật sớm, rất có tinh thần, thay quần áo sau đó ôm Trần Tiêu lên vừa hát vừa đi ra cửa.
Không lâu lắm, một chiếc xe lái tới cửa.
15 Đến thứ hai, Tống Trình vừa lên mạng liền thấy Trần Tiêu đang trực tuyến, hắn phát tin qua
[Trần tổng, vẫn còn chứ?]
Một lát sau bên kia có tin hồi âm
[Có, ta nghe được một ít sự tình trong công ty.
16 Trần Tiêu đợi trên bệ cửa sổ gần hai mươi phút rốt cuộc cũng có bòng ngừoi quen lọt vào mắt hắn. Trần Tiêu vội vàng nhảy xuống bệ cửa sổ, ngồi xổm ở cửa, nghe tiếng bước chân Đông Phương từ lầu một lên lầu ba.
17 Hạng mục đầu tiên của đại hội là diễn thuyết.
Căn cứ kết quả rút thăm, người đầu tiên là Tống Trình, rõ ràng là hắn thiếu chuẩn bị, trong quá trình nói còn sai vài chỗ, bất quá mọi người đều hiểu rõ hắn chỉ là miếng đệm lót, Phùng Vũ và Trương Đức Hâm sau lưng hắn mới là ánh đao bóng kiếm.
18 Đông Phương cũng hơi nghi hoặc một chút nhìn người bên cạnh.
Trần Tiêu trực tiếp cầm micro lên
“Ta xin lỗi vì đã đến muộn, cũng biểu thị chúc mừng với tân tổng giám đốc.
19 Lúc Trần Tiêu tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm trong một bao tải, được đặt dưới đất, có chút lạnh. Trần Tiêu cũng không biết mình đang ở nơi nào, cách túi có thể nghe được mùi thuốc nhàn nhạt, có khả năng là thuốc mê.
20 Sau mười ngày, tại bệnh viện tốt nhất thành phố S.
Đông Phương đứng trước cửa phòng bệnh, chần chừ nửa ngày mới đẩy cửa vào, giương tay chào hỏi một cái
“Trần Tiêu, ta tới thăm ngươi.