1 “Ô la la la la! Mau sử dụng song tiết côn của ngươi đi! Ừm ừm!…. . táp táp táp…. . , la la la…. . ” Âu Dương Hoành vừa đi vừa ăn. Hắn là mới mua được ba que đậu hủ chiên ở cái quán bên kia đường kia kìa.
2 Ngày hôm sau, buổi chiều tối đi làm về, Âu Dương Hoành trở lại nhà mình. Mở cửa ra, thấy căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, mấy bộ quần áo cũ lâu ngày chưa giặt cũng đã được giặt sạch sẽ, gấp lại gọn gàng.
3 Vào một buổi xế chiều, Âu Dương Hoành mang về nhà một túi nhựa nói là vừa mới mua đồ ăn trở về. A Lam thầm nghĩ như thế nào hắn hôm nay lại chuyển tính, cư nhiên có thể bỏ ra nhiều tiền như thế mua thức ăn a? Hôm nay có phải mặt trời mọc ở hướng tây rồi hay không?
Âu Dương Hoành ở ngay cửa đã tỏ ra rất hào hứng, vui vẻ mà bước vào trong phòng ngồi xuống, cũng được, chỗ này sạch sẽ, mấy cái thùng này vẫn còn dùng được.
4 “A Lam, ta đã về rồi nè. ”
Âu Dương Hoành tan sở trở về, vừa đẩy cửa ra đã mở miệng gọi lớn.
Người nam nhân mất đi trí nhớ kia vào đây sống cũng được một khoảng thời gian rồi, hơn nữa gần như cũng đã thích ứng được cuộc sống hàng ngày nơi đây.
5 Xe cứu thương rất nhanh đến đưa A Lam vào bệnh viện.
Các bác sĩ khẩn cấp đưa y vào phòng cấp cứu rồi an bài giường bệnh. Rốt cuộc y bị bệnh gì, phải chờ kết quả kiểm tra mới có thể biết được.
6 Hai ngày sau là đến buổi phẫu thuật, sau đó sẽ là liên tục kiểm tra.
Trước ngày phẫu thuật một ngày, y được cạo trọc đầu để chuẩn bị cho công việc ngày mai.
7 Hung thủ chung quy cũng không có bị bắt lại làm hắn ão não không thôi. Sự tình đã xảy ra như vậy, hắn đoán thân phận A Lam nhất định không đơn giản, hơn nữa ẩn bên trong còn có âm mưu gì đó.
8 Âu Dương Hoành hồn tiêu phách tán trở về văn phòng của chính mình rồi lấy ra bánh mì ngấu nghiến ném hết vào trong bụng. Hắn nghe người ta bảo lúc tâm tình không tốt mà điên cuồng ăn thật nhanh một cái gì đó thì trong lòng rất nhanh sẽ bay hết phiền muộn, cho nên hiện tại hắn muốn thử một lần, tựa hồ ăn cũng chả thèm nhai.
9 Thời khắc hạ quyết tâm thực dễ dàng nhưng là phải làm cho đến cùng. Tặng một món đồ là chuyện dễ nhưng mà phải chờ khi địa lợi nhân hòa.
Văn phòng của Du Hàng ở trên lầu, mà văn phòng của Âu Dương Hoành thì ở dưới lầu, mà hắn lại không phải nhân viên hành chính cho nên sẽ không thể nào đi lên lầu trên được, hơn nữa thời gian đi làm không phải là một lựa chọn tốt để thực hiện kế hoạch lớn.
10 Đi theo Du Hàng vào một nhà hàng sa hoa, Âu Dương Hoành mở to mắt mà nhìn xung quanh.
Oa, nơi này quả thật khá nha, cái đèn chùm kia, những vật dụng kia nhất định là đắt lắm a! Không biết phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được ni? Nói vậy bán mình đi cũng không giá trị bằng cái này ba?
Chân hắn đã bắt đầu muốn nhũn ra.
11 Ba–
Du Hàng mở cửa phòng tắm bước ra, bên hông chỉ có quấn một tấm khăn tắm cho nên để lộ ra thân thể khỏe mạnh với những khối cơ rắn chắc. Y lắc lắc đầu tóc làm những giọt nước vẫn còn đọng ở trên hỗn độn văng rơi xuống làm y càng thêm thập phần hương vị gợi cảm.
12 Âu Dương Hoành tâm trạng cực kì phức tạp trở về chỗ ở của chính mình. Hắn không nghĩ tới sẽ có thể gặp lại được gã, hắn vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không cùng hắn có quan hệ gì nhưng là hiện tại, hắn lại lần nữa gặp lại gã.
13 Y ngồi trên giường mình lặng lẽ nhìn điện thoại trong tay chỉ còn vang lên tiếng tút tút vô cảm.
“A Lam…. A Lam là ai…. . ” y thì thào.
Người thân của y đã từng nói sau khi y bị xe tông thì có một khoảng thời gian bị mất trí nhớ, được một nhân viên nhỏ của công ty cứu giúp, sau đó lại bỗng nhiên phát bệnh thì cũng chính người đó đưa y vào bệnh viện.
14 Âu Dương Hoành phiền loạn chạy về chỗ ở của chính mình. Trong lòng thật khó có thể bình tĩnh, hắn một mình một người lẳng lặng ngồi trong phòng, hư không mà tịch mịch.
15 Theo chuyện cổ tích xưa kể lại, bụi cô nương tham gia vũ hội của vương tử, lúc điểm mười hai giờ đã để lại một chiếc hài thủy tinh, hình thành một câu chuyện xinh đẹp.