1 Đăng hỏa tỏa ánh sáng mờ ảo khắp căn phòng, trong đêm khuya vang lên tiếng chuyện trò khe khẽ.
Đây là một thôn làng nhỏ, một tia sáng từ trong một ngôi nhà tranh đơn côi ánh ra, từ một ô cửa sổ chưa đóng hẳn, tiết ra ánh nến yếu ớt, cũng truyền ra thanh âm khe khẽ.
2 Nguyên Võ Kinh sợ hãi trốn sau lưng Trương bà bà, sợ sệt nhìn nữ nhân từ đại trạch trước mắt tiến tới. Nữ nhân đội một chiếc mũ có đính châu ngọc, mặc một bộ y phục bằng tơ lụa màu sắc diễm lệ, một đôi mắt sắc sảo, cùng một đôi môi đỏ tươi.
3 Hồng Ngọc dẫn Võ Kinh tới hậu viện, tới một gian phòng thấp bé, liền quay người nói với Võ Kinh: “Ngươi vào trước đi, ta đi chuẩn bị chút nước nóng. Nhìn ngươi xem, toàn thân bẩn thỉu lại rách rưới, tắm rửa xong nhớ thay một bộ y phục mới đấy.
4 Một đôi tay mềm mại đang xoa chính đầu. Đau quá, nương, nương, Trương bà bà, con đau qua, ngô ngô.
Trong đau đớn, Võ Kinh dần dần khôi phục thanh tỉnh.
5 Lục Châu vừa tiến vào, gian phòng đột nhiên yên tĩnh, mà biểu tình của người bên ngoài cũng thả lỏng. Võ Kinh thấy biểu tình của người ngoài phòng theo thanh âm trong phòng mà thay đổi, nó bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cúi đầu cười trộm.
6 Mang theo tâm lý thấp thỏm bất an, Võ Kinh đi vào phòng. Võ Kinh chưa bao giờ là người đầu tiên vào phòng thiếu gia vào buổi sáng, thấy đại thiếu gia đang ngồi trên giường, giương đôi mắt mịt mờ nhìn phía cửa, làm Võ Kinh phảng phất như đang thấy một chú thỏ khả ái.
7 “Lương lãnh tam thu dạ, an nhàn nhất lão ông
Ngoạ trì đăng diệt hậu, thuỵ mĩ vũ thanh trung
Hôi túc ôn bình hoả, hương thiêm noãn bị lung
Hiểu tình hàn vị khởi, sương diệp mãn giai hồng.
8 Hét lên một tiếng, đại thiếu gia từ trên người Võ Kinh nhảy dựng lên, dè dặt nhìn về bốn phía, sau đó nhìn cửa chằm chằm, dần dần lùi về phía sau.
Xem ra tất cả mọi người đều rất quen với tình huống này, không hề suy nghĩ, đại gia bắt đầu tiến gần tới đại thiếu gia.
9 Đại thiếu gia ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn bắn ra cuồng vọng, quang mang đẫm máu. Võ Kinh có chút mê muội. Sáng sớm cuối thu, tiết trời hơi se lạnh, phong diệp hỏa hồng, thiếu niên mặc một chiếc áo mỏng trắng tinh, màu sắc diễm lệ lại đối lập như vậy, mái tóc đen nhánh thật dài, đôi lông mày anh khí bức người trên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm phảng phất như muốn chảy huyết, răng bởi cắn chặt môi mà hơi lộ ra.
10 “Tiểu Võ, không ngờ con đã lớn đến vậy, lớn đến… khái… khái…”
Võ Kinh nhẹ nhàng xoa xoa lưng Trương bà bà: “Trương bà bà, bà đừng nói chuyện nữa, nằm xuống nghỉ ngơi một chút ba.
11 Khi tỉnh lại, ý thức được chính vừa làm gì, nhìn đại thiếu gia thân thể đầy huyết cùng tinh dịch, vô lực nằm trên giường, Võ Kinh bị hù doạ. Ta đã làm gì? Ta cưỡng gian một người, một người toàn tâm toàn ý dựa vào chính mình, một người mới chỉ là hài tử, chỉ vì ta thương hắn, ta dĩ nhiên lấy điều đó ra làm cái cớ để làm chuyện này.
12 “Nâng cốc vấn thanh thiên, há ở tại cố hương. ”
Võ Kinh chuếnh choáng say, ngồi chính trong phòng ngâm nga. Y đã say. Có lúc dù không say nhưng người vẫn chuếnh choáng.
13 “Dừng… dừng… lại… một… chút… ba… cầu… xin… các… ngươi…” Hầu như đúng van xin, Võ Kinh nhìn phòng đại thiếu gia càng ngày càng xa, nghe thấy trong phòng hắn truyền ra thanh âm hỗn loạn cùng tiếng gào thét điên cuồng.
14 “Quân bất kiến, đương niên thanh tảo Dạ Sát môn, gây nên ít nhiều ân oán giang hồ, lại càng không biết, thiếu niên anh hùng cũng đã là mười năm trước…”
“A Thổ chết tiệt, ngươi còn không mau làm việc.
15 “Đáng ghét, Phiêu Thịnh. Làm gì mà hung dữ với người ta vậy chứ?”
Không! Máu trong nháy mắt đông cứng lại. Võ Kinh ngã trên mặt đất vô pháp đứng dậy.
16 Vì sao? Ta vốn đã hiểu mọi chuyện chỉ còn là quá khứ, tại sao ta vẫn vô pháp khắc chế chính tâm cùng ánh mắt, luôn dõi tìm hắn, vô pháp dời đi. Ta chỉ có thể trốn trong bóng đêm, dơ bẩn nhìn trộm người dưới ánh dương quang.
17 Thần sắc hoảng hốt đi qua con đường đã đi qua hàng nghìn lần, Võ Kinh phân không rõ hiện giờ chính là tên nhóc Võ Kinh mười bốn tuổi, hay cái tên A Nê hai mươi sáu tuổi, mỗi nhánh cây mỗi ngọn cỏ, mỗi hòn núi mỗi viên đá trong đình viện chưa từng thay đổi, chưa từng phai màu, chính vẫn tiên linh mà rực rỡ được khắc sâu trong trí nhớ.
18 “Trước đây vốn chỉ là người hầu, giờ lại là thượng khách. ” Nhìn những người kia, Võ Kinh đột nhiên nghĩ tới, nếu bọn họ phát hiện ta là Võ Kinh, chẳng biết biểu tình của bọn họ có nam kham, xấu hổ hay không ?
Đồ ăn chưa được bưng ra, tất cả mọi người đều ngồi trên ghế tán gẫu.
19 “Cái gì?” Võ Kinh thanh âm lập tức cất cao.
“Nhỏ giọng thôi. Việc này Trần phủ không có mấy người biết, chuyện này kể ra cũng rất dài. ” Lão giả lấy từ trong túi áo hạn yên đốt chút lửa, ngồi lên cây gỗ mục trên mặt đất, Võ Kinh cũng tự động ngồi theo xuống đất.
20 Thái dương dần dần hạ xuống, Trần gia đang tiễn Lý gia, từ một nơi bí mật gần đó, Võ Kinh như âm hồn xuất hiện khi đêm xuống âm thầm nhìn bọn họ rời đi.