1
“Ai, Thạch Đầu, cậu có nghe nói không?” Lâm Tiếu đem đầu tiến đến trước mặt Thạch Phương, đầu trộm đuôi cướp hỏi.
Thạch Phương mở mắt gẩy đẩy đầu trước mặt, buồn bã ỉu xìu, “Cái gì?” Khí trời rất nóng, Thạch Phương rất buồn bực.
2
Sau gần hai tuần, Lâm Tiếu lôi kéo một cô gái đẹp, nụ cười xán lạn xuất hiện trước mặt Thạch Phương.
“Này, Thạch Đầu, nhìn, bạn gái của tớ, Hồ Nhất Như ”
Thạch Phương nhìn hai người trước mắt một chút, nữ sinh thanh tú đáng yêu, nam sinh đẹp trai như ánh mặt trời, rất tốt, rất xứng đôi, chính là hai người cùng đứng đó, nhìn có chút chói mắt.
3 Có bạn gái sẽ không giống như trước, Lâm Tiếu rõ ràng khó khăn hẳn lên, buổi trưa buổi tối lại thêm bữa ăn khuya, một ngày ba bữa đều đi cùng bạn gái, cùng với bnaj gái đi siêu thị, cùng bạn gái đi dạo phố, lúc mới bắt đầu Thạch Đầu có có lúc đi thành nhóm ba người vui chơi rất vui vẻ, Hồ Nhất Như cùng Lâm Tiếu đúng là thật sự vui vẻ, nhưng Thạch Phương càng ngày càng khó chịu, nhìn Lâm Tiếu hướng về phía Hồ Nhất Như gắp rau gắp dưa làm hắn có chút mất mát, nhìn Lâm Tiếu lôi kéo Hồ Nhất Như tay trong tay đi qua đường, ngay khi đứng sau nhìn Lâm Tiếu cùng Hồ Nhất Như song song trên đường đi học cũng cảm thấy khó chịu, cứ như thế, Thạch Phương chậm rãi lui ra dành thế giới cho hai người.
4
Ngay ở lúc Lâm Tiếu cùng Thạch Phương trở về thời điểm hòa hợp thì phiền lòng lại tiếp tục đến.
Hồ Nhất Như ôn nhu ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, có thể nói là bạn gái điển hình.