1 Triệu Mộ chết rồi.
Lê Vũ bỏ ra ít tiền làm một lễ tang, mời một tiểu đồ đệ thần thông đến niệm kinh, còn mình thì ôm hũ tro cốt được làm từ gỗ tử đàn chạy đến bên góc của linh đường ngồi ngây người.
2 Quãng thời gian sau ấy cứ từ từ chảy xuôi…
Lê Vũ là một người đàn ông tốt rất biết chăm lo cho gia đình, cậu cũng thích một cuộc sống thanh thanh thản thản nữa, có một số việc — tình rồi yêu cái gì chứ — kỳ thực cũng không hề vĩ đại đến thế, tuổi tác càng lớn thì hết thảy cảm xúc mãnh liệt thuở ban đầu cũng đều sẽ dần trở nên “tế thủy trường lưu” thôi.
3 Người xung quanh di chuyển lộn xộn, Triệu Mộ đứng giữa trung tâm đoàn người, anh thở hổn hển ôm chặt lấy Lê Vũ, tay của vị khách vẫn còn run rẩy, phần vải ở hạ thân bị nước nhuộm sẫm màu, một luồng mùi khai truyền đến.
4 Hóa ra đã lâu như vậy.
Chàng thiếu niên 16 tuổi ấy đã biến thành người đàn ông 27 tuổi, đã trở thành linh hồn dưới lòng đất.
Lê Vũ không ngừng rơi nước mắt, cậu ôm ảnh chụp co người lại, chỉ có bờ vai khẽ run rẩy.
5 Ánh mắt của người trong di ảnh lạnh lẽo vô cùng, khóe miệng cứng đờ làm nổi lên độ cong quỷ dị như cười như không, giống như đang cười nhạo cái gì đó vậy.
6 “Vậy em hãy chết theo anh đi…”
Triệu Mộ cúi người, đôi môi đỏ tươi dán sát vào hàm dưới của Lê Vũ, đôi mắt hoa đào phát ra mị thái, “Hai người, chỉ hai người chúng ta.
7 Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, thì lão hòa thượng dẫu sao cũng được xem là một thầy đồng hợp lệ, không hoàn toàn là một tên lừa đảo, có lẽ do lương tâm lên tiếng nên sau khi thì thầm một loạt các câu vô nghĩa thì lão đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói “A di đà Phật” rồi nhìn Lê Vũ thở dài, “Nhóc, cậu hỏi tôi có quỷ hay không ấy à… Chuyện này thì cái loại nửa đường xuất gia như tôi đây cũng chỉ nửa tin nửa ngờ.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50