1
Bà Chu về nhà rồi à? Sao không thấy Vương đại ca đâu?
Tui nhếch khóe môi cứng ngắc lên, cố nặn ra nụ cười hiền hòa của một hàng xóm tiêu chuẩn.
2
Khi tui mở mắt ra, trước mặt là một đôi mắt đen láy chứa đầy vẻ căng thẳng.
Rõ là thằng bé này đã tỉnh lại khá lâu, cả cơ thể cứng đờ lạnh lẽo những vẫn giữ nguyên động tác muốn thoát khỏi lòng tui.
3
Thứ nhất, tui không sống.
Nói một cách chính xác, tui là một người chết còn sống.
Thứ hai, tui chưa từng nuôi cái gì đó cần phải thở.
Cho nên….
4
Xét theo yêu cầu mãnh liệt của nhóc con, tui với nó đã triển khai kế hoạch “Giết zombie, em là lão nhị. ”
Tại sao lại là lão nhị mà không phải là lão đại? Chuyện cười, lão đại còn sống sờ sờ trước mặt nó.
5 Tiếng xe rầm rập thu hút zombie ở xung quanh, bọn họ như hoa hướng dương lúc nào cũng cười rạng rỡ hướng về ánh mặt trời, đuổi theo phía sau chiếc xe quân đội.
6
Trời tờ mờ sáng, người trong đội xe lục tục tỉnh dậy.
Kiều Yến dựa vào vai tui chợp mắt một đêm, chỉ cần xung quanh có chút động tĩnh nó lập tức bật dậy.
7
Trước không có làng xóm, sau không có nhà trọ, đi đâu đây?
Đối với một cương thi có chỉ số IQ chỉ biết xem tạp chí cho thiếu nhi mà nói…trong thành phố hiển nhiên chơi vui hơn vùng ngoại thành.
8
Từ sau khi bị tui bắt gặp nó đái dầm, Kiều Yến dỗi.
Cụ thể biểu hiện qua hành vi né tránh ánh mắt tui, cái màu má hồng khả nghi và tần suất ngẩn người tăng vọt.
9
Tới hay lắm.
Tui đứng tại chỗ, vung tay bắt lấy cái lưỡi dính nhớp của Thiểm Thực Giả. Eo~ gớm quá!
Dùng sức kéo xuống, Thiểm Thực Giả bị lôi từ trên trần nhà xuống.
10
Ôi~ tiếc quá.
Máu tràn ra ngoài lỗ thủng trên người gã, tui nắm lấy thi thể của Kha Kiên, quăng ra ngoài cửa sổ.
“…. Hai người!” Vưu Bằng Siêu bắt gặp lúc tui vung tay lên mới kịp phản ứng lại, vọt tới gần nhưng cũng không ngăn cản.
11
Trước khi đi phải dự trữ đầy đủ lương thực, những ngày tìm kiếm đồ ăn bắt đầu.
Nhóc con muốn tập lái xe và bắn súng, vì thế cố ý kêu tui nghỉ ngơi, nó và Vưu Bằng Siêu sẽ ra ngoài tìm thức ăn.
12
“Nhanh rời khỏi đây, coi chừng bọn họ đuổi theo!”
Vưu Bằng Siêu trông có vẻ rất đau, trên mặt túa ra đầy mồ hôi lạnh, vừa thở gấp vừa nhắc nhở Kiều Yến.
13
Sau khi Vưu Bằng Siêu tỉnh lại, câu đầu tiên anh ta nói là: “Ồ…sao mình còn chưa chết?”
Kiều Yến ngẩng đầu khỏi trang sách, nhàn nhạt liếc nhìn anh ta: “Vậy giờ anh nhảy từ đây xuống đi.
14 Vì đồng hồ tốc độ của xe việt dã không bao giờ dưới mức 200 nên chỉ bảy giờ sau bọn tui đã đến Tây An, được vậy cũng nhờ trên đường không gặp phải chướng ngại gì lớn, cả đường thông suốt.
15
Chạy từ Tây An đến Bắc Kinh ước chừng mất hai tháng.
Việc mở rộng hai bên đường quốc lộ đã bị ngưng lại, trên đường cao tốc đi Bắc Kinh có đủ loại xe hơi cũ nát.
16
“Đoàn xe nào ở khu D vào trước?”
Quan sát không lâu thì binh lính sau lưới sắt hô.
“Chúng tôi. ” Kế bên truyền đến tiếng người gấp gáp, là gã đàn ông hôm qua người phụ nữ kia kéo đi, cái người là “Anh Dương” ấy, xem ra ông ta là chủ đoàn xe kế bên.
17
Cái gọi là căn cứ trong căn cứ… giống như ý trên mặt chữ, thủ đô được bao quanh bởi một căn cứ siêu lớn.
Căn cứ bên ngoài này cũng chỉ có những dãy nhà cũ nát mà thôi.
18
Hiệu suất của Chính phủ trước giờ vẫn luôn thấp, thẻ thân phận mãi không thấy đâu, bọn tui không thể nhận việc nên không kiếm cơm.
Sau hai ngày đói móc đói meo, cuối cùng nhóc con hạ quyết tâm dùng chín cây dao nhỏ nhóc luôn mang theo bên người để đổi chút đồ ăn.
19
Vào căn cứ còn chưa được một tháng, tui, à không, nói đúng hơn là Kiều Yến đã biến con đường bọn tui ở trong khu J thành đường đỏ.
Nguyên nhân là trong một tháng này, trước sau có hơn mười gã muốn “chơi đùa” với tui, bị Kiều Yến đánh cho răng rơi đầy đất, tới bằng chân, lúc về lại bị người khiêng.
20
“Ông định làm gì với cái chân này?” Kiều Yến chuyển đề tài về vết thương của Trần Bội Tư.
Không biết tại sao tui cảm thấy khẩu khí của nhóc con nhẹ nhàng đi không ít.