1 Linh hồn An Vũ Phương vất vưởng ở trần gian này được mười hai ngày, cậu là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không lấy một người thân, bạn bè mà quen biết cùng lắm chỉ mức độ xã giao mà thôi, người duy nhất có thể nói là quan hệ thân thiết với cậu nhất có lẽ Vương Mạc Trạch, tổng tài của một tập đoàn lớn nhất Trung Quốc này, và cậu chính là tình nhân của hắn
Lúc Vũ Phương còn sống, Mạc Trạch dù có rộng lượng cho cậu ở chung với mình bao lâu, thì bấy nhiêu thời gian đó vẫn chưa nghe được một tiếng yêu, một cử chỉ thân mật từ con người này
Bốn năm ròng rã theo đuổi tình yêu không có điểm dừng, quãng thời gian dài này cậu vì tình yêu đơn phương làm cho mù quáng, có lẽ cho dù cậu có dùng cách gì, có làm bao nhiêu cử chỉ thì anh vẫn sẽ mãi không bao giờ yêu cậu.
2 An Vũ Phương kích động không nói lên lời, đôi chân trần không mang dép mà chạy thẳng sang phòng bênh cạnh, phòng ngủ của Mạc Trạch, cũng chẳng thèm gõ cửa phòng như lúc trước, cậu liền một hai vặn bung cánh cửa ra, thở hổn hển nhìn người kia đang mặc áo sơ mi lên thân thể rắn chắc của mình
Mạc Trạch nhíu mày nhìn con người xuất hiện không nói trước này, mặt và miệng không biểu cảm nói ra vài lời
- Sáng sớm mà cậu lại phát điên cái gì vậy?
Anh thấy cậu, anh thấy cậu rồi kìa, không phải như mười hai ngày trước, cậu chỉ có thể nhìn anh trong vô vọng thôi, hai năm trước và hai năm sau khuôn mặt điển trai này chưa bao giờ thay đổi.
3 An Vũ Phương sau khi tự thỏa mãn niềm vui của mình, tinh thần liền được nạp năng lượng một trăm phần trăm, cậu phóng lên lầu thay bộ đồ ngủ ra, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, lau từng miếng gạch của căn biệt thự, rửa từng cái chén hai người ăn khi sáng.
4 -Trạch à
ăn trứng cuộn đi, em biết là anh rất thích ăn món này nha
Giọng của Vũ Phương vốn đã ngọt sẵn, bây giờ pha thêm một chút làm nũng kiến ai kia đang cầm chén cơm liền ngước mắt lên nhìn cậu một lát.
5 An Vũ Phương ngủ đến mê mang, cho đến khi có một tiếng người lạnh lùng vang lên cậu mới có thể từ từ mở mắt
- Tôi đếm đến ba, nếu cậu không ngồi dậy thì tôi liền đóng cửa nhốt cậu ngay tại đây!!
Đồng tử đen láy của cậu nhẹ mở ra, nhìn thấy người trước mặt chính là Vương Mạc Trạch, Vũ Phương liền nở nụ cười vươn người ngồi dậy, nhìn khung cảnh xung quanh mình, cậu hỏi
- Anh bế em vào đây à???
Màn Trạch con mắt đảo quanh một vòng, sau đó không tiếc lời nói dối
- Là cậu tự mộng du đi vào!!
- Ha ha ha!! Em thế mà lại bị mộng du à?? Anh chắc chứ?
Nhướng đôi lông mày của mình lên, cậu bắt đầu chất vấn hắn, Mạc Trạch chẳng thèm để ý đến An Vũ Phương nữa, lập tức khoát áo vest rồi bước ra khỏi văn phòng
- Trạch!!! Đợi em với nào!!
Cậu thấy người kia không vui, cũng chẳng muốn đùa giỡn nữa, vội vàng mang giày vào rồi chạy theo phía sau anh.
6 Buổi tối sau khi ăn xong, An Vũ Phương lại không sợ chết trực tiếp chui vào lồng ngực Mạc Trạch để xem tivi cùng anh, mặt liệt của hắn tuy rằng tỏ ra ghét bỏ mà nói ra vài lời như muốn đuổi cổ ai kia đi, nhưng lại chẳng có hành động gì chẳng hạn muốn xô đẩy cậu ra khỏi thân thể mình.
7 Nửa năm trôi qua, An Vũ Phương vẫn yên ổn sống sót bên Vương Mạc Trạch mà không hề bị tổn hại gì cả, tình cảm cũng có chút tiến triển, một người thì luôn mặt dày theo đuổi, còn một người thì lạnh lùng ngoài mặt, nhưng trong lòng lại chầm chậm tiếp nhận được tình yêu của người kia
Điều đặc biệt hơn, Mạc Trạch bây giờ cũng sẽ có vài hạnh động để đáp lại lời yêu thương của người kia.
8 An Vũ Phương ngày ngày đều chăm chỉ mang cơm đến cho Vương Mạc Trạch như vậy cũng được một năm, cũng từ đây mọi người trong công ty không ai không biết cậu và anh có quan hệ gì, lắm lúc nhiều nhân viên còn thấy ghen tị vì mỗi chiều được nhìn hai người nắm tay nhau đi về
Nhờ thường xuyên đến công ty, cậu cũng quen biết khá nhiều người, trong đó còn rất thân thiết với một người bạn nữa của anh tên là Chiêu Văn
Kiếp trước nếu hỏi tại sao cậu biết được anh Hòa Sử thì có thể nói rằng tại vì anh ấy hay đến nhà của Mạc Trạch chơi cho nên thường xuyên gặp mặt rồi lại thành ra quen biết, Hòa Sử tuy có ăn chơi thật, nhưng mỗi lần đến sẽ cùng cậu tâm sự, an ủi cậu một chút, khiến cậu rất quý trọng anh ấy
Còn Chiêu Văn vừa là bạn thân cũng là phó giám đốc trong công ty anh, lần đầu tiên gặp mặt là khi anh ấy đưa văn kiện đến, thế là hai người tiện thể nói chuyện một chút rồi đâm ra thân thiết luôn
Chiêu Văn rất ôn nhu, cư xử cũng rất lịch sự khiến người ta thật yêu thích, mỗi lần đến phòng Mạc Trạch nói chuyện đều tiện tay đem đến ít bánh kẹo cho cậu
Khiến An Vũ Phương và Chiêu Văn liền trở nên thân thiết hơn nữa.
9 Hôm nay trong lúc An Vũ Phương vừa đặt chân lên khu của Vương Mạc Trạch thì một thân ảnh liền chặn đứng cậu ngay tại thang máy, cậu cảnh giác ôm hộp cơm trong lòng vừa ngước lên nhìn, hóa ra là Chiêu Văn, lúc này Vũ Phương mới nhẹ nhỏm thở ra,hướng hắn cười xã giao
- Anh Văn làm em giật cả mình, anh đang bận đi thang máy hả??
Chiêu Văn ánh mắt như muốn đâm xuyên người cậu, đoạn vẫn dùng giọng ôn hòa nói
- Phương!! Anh và em có thể nói chuyện một lát được không??
- Hử!! Chuyện gì?? Để sau có được không anh, bây giờ em phải mang cơm cho Trạch ăn, hôm nay đường hơi đông, em đến trễ, chắc giờ này anh ấy đói rồi!! Anh Văn thông cảm nhé
Hắn dường như nhất quyết không cho cậu đi, dùng giọng như năn nỉ muốn giữ cậu lại
- Năm phút!! Cho anh năm phút thôi, ở tại đây nói cũng được!!
Tính theo khoảng cách của thang máy đến văn phòng Mạc Trạch thì vẫn còn khá xa, vả lại phòng anh được xây theo kiểu cách âm, cho nên dù ở đây có đánh nhau ầm ầm thì vẫn không thể ảnh hưởng đến ai kia.
10 Vương Mạc Trạch nghe lời cậu đi đến khóa chặt cửa văn phòng của mình lại, An Vũ Phương nào đâu phải kẻ ngốc khi không biết truyện gì sắp xảy ra với mình, khôi phục lại khí thở bình thường, cậu hỏi
- Anh có mang theo bao hay dầu bôi trơn không??
Vương tổng tài quay người lại, trực tiếp bế cậu lên ghế sofa đặt riêng trong phòng, sau đó chống hai tay lên ghế, giọng nói mang hương vị tình dục
- Đi làm chứ có phải đi chơi đâu mà chuẩn bị mấy thứ đó!! Không có bôi trơn thì anh giúp em!!!
An Vũ Phương trong khi vẫn còn đang ngơ ngác, thì một bàn tay thô to của Mạc Trạch đã luồng vào áo, ngón tay gẩy nhẹ lên núm vú của cậu, khiến nó cương cứng
- A.
11 Vương Mạc Trạch chầm chậm đưa lưỡi xuống, nhẹ nhàng liếm lên cúc huyệt khô ráo đang phơi bày ra khiến An Vũ Phương giật mình nói
- Trạch. . đừng liếm.
12 An Vũ Phương sau một cuộc hoan ái cuối cùng cũng triệt để mệt rã rời. Phải mất đến một lúc sau nhịp thở của cậu mới đều đặn lại, nhưng vẫn là lười nói vô cùng
Mạc Trạch hôn lên cái đầu bé nhỏ ấy, bên tai An Vũ Phương nói ra những lời thật tâm của mình
- Phương,anh sau này sẽ không vứt bỏ em lại phía sau lưng nữa đâu.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 100