1 Bắc Ninh.
Căn nhà lụp xụp hoang sơ lọt thỏm giữa khoảng đất trồng rau rộng ngát, cũng chính là nguồn kinh tế của gia đình ông Bốn.
Một người bà, một người cha tàn tật, thêm một bóng dáng hơi gầy đổ theo bóng chiều tà đang tưới lên những luống rau xanh mơn mởn.
2 Một lát sau,
Khi Đặng Hải đã ung dung tắm xong, cởi trần mặc xà lỏn bước ra ngoài sofa, vẫn thấy Duy Anh ngồi im một tư thế cũ, hai tay vẫn xoắn vào nhau len lén nhìn cậu như chuột nhìn mèo.
3 Cuối tuần cơ mà, nướng được thì Đặng Hải cứ nướng tới khét lẹt thì thôi.
Mới có 10h chứ cái gì, đêm qua cậu cày Gunny, đi phó bản kéo team đến 2h sáng.
4 Về đến nhà,mới 17h30
Tự dưng trong lòng hơi hơi nhột. Sao tự dưng hôm nay bước vào cửa phòng mà cứ rón rén rón rén thế này. Chả phong độ tý nào.
Ồ.
5 Duy Anh từ trong phòng bước ra,
Vẻ mặt thực sự bối rối tới mức đỏ ửng lên một mảng, vậy nhưng đổi lại bước chân ngượng ngùng của cậu, chỉ có vẻ mặt thẫn thờ như nói không thành lời của Đặng Hải.
6 Chiều hôm đó,
Vì rút cuộc vẫn chưa hiểu mình ngu vlin ở đâu, chỉ biết rằng hôm nay tâm trạng quá ư là vui vẻ, lâu lắm rồi chưa được phát thể hiện oách xà lách như thế, vậy nên Đặng Hải cứ vừa thong thả vừa tắm vừa huýt sáo…
Mà, còn có một thứ nữa khiến tâm trạng cậu muốn lên mây.
7 Duy Anh vốn chưa ngủ, chỉ là khép cánh cửa phòng, thường chờ cho tới khi bên kia im lặng một hồi, cậu mới yên tâm nhắm khép đôi mi.
Thế nhưng. . nhìn vào màn hình chiếc điện thoại của mình, 11h đêm rồi.
8 Tối 30 tết.
Tiếng cười nói rôm rả cả vách nhà.
Bà nội liên tục gắp từng miếng thịt gà ngon lành vào bát cậu:
- Ăn đi con, ăn nhiều một chút.
- Dạ.
9 Thằng Kiên và Sang hốt hoảng nhìn nhau rồi lại nhìn thằng bạn trước mặt đang bơ phờ xoa xoa một bên trán bị bầm
- Này đùa như vậy đéo vui đâu.
- Ai đùa?
- Mẹ kiếp, mày thực sự vì một thằng con trai mà bỏ rơi em Thụy Anh ngon từ trên xuống dưới sao?
- Tao cũng nghĩ chán rồi, dẫu sao thì tao cũng chẳng có tý tiền đồ gì, Rồi mà người mình thích cũng không có được thì thôi luôn.
10 Đặng Hải búng búng lên tờ giấy trước mặt,
Đây là thời khóa biểu của Duy Anh mà cậu đã đường đường chính chính bắt Duy Anh phải một mực ghi ra thật chuẩn.
11 Chung cư.
Duy Anh chần chừ nhìn chiếc giường đã bị một kẻ cao lớn thản nhiên mà xòa chân tay thoải mái nằm hết nửa già kia. Phân vân không biết làm sao, hôm nay.
12 Gương mặt lạnh nhạt kia giờ này lại đang nở một nụ cười mà phóng ánh mắt về phía chiếc cổ đã đầy vết hôn ngân của cậu, xích sát lại gần. Hai tay chống bám áp xuống cơ thể cậu, đôi mắt chìm sâu đều là si mê:
- Ừ, Anh cũng đang muốn hỏi đây.
13 Đặng Hải ăn xong cái bánh kẹp, vươn vai một cái mới thấy được Duy Anh như vậy mà quên không mang theo áo khoác.
Dẫu là đã có chút nắng, nhưng cũng không phải là đã hết lạnh hẳn.
14 Sau khi nghe tin Duy Anh bị thương,
Ông Phú và vợ cũng lập tức tới thăm, chuyển cậu tới một khoa chuyên mắt của bệnh viện tư lớn nhất nhì thủ đô.
Nói thế nào, cũng là do người ta gửi gắm.
15 Cái gì nó cũng phải có nguyên nhân của nó,
Ngay cả việc vì sao mà Nguyễn Kiên với Đức Sang cứ suốt ngày mày mày tao tao mà đi chung với nhau, thì ngoài việc là học chung một lớp với Đặng Hải, còn có một lý do khác.
16 Chiếc băng tháo trên mắt vừa dỡ khỏi,
Đôi mắt Duy Anh lại không nghe theo lời bác sĩ mà dần mở ra phía trước. .
Mím mím môi, Duy Anh ngoảnh mặt lại phía sau, đưa tay chạm lấy gương mặt của Đặng Hải.
17 Tối thứ 6, Quán café.
Đặng Hải không muốn đi, hôm nay chẳng phải thứ sáu sao?
Mai là thứ bảy và ngày kia là chủ nhật.
Đáng lẽ vào một buổi tối mùa hạ nhàn nhạt mát thế này, thì phải có tý cái gì gọi là mằn mặn chấm vào thêm chứ, ví dụ giã gạo hai ba hiệp gì đó.
18 5h sáng.
Reng, Reng, Reng
Cái nhạc chuông điện thoại khủng bố của ông anh cả nổ vào lúc này khiến chú chim non đang ngủ say sưa cũng phải hết hồn tỉnh dậy.
19 Thụy Anh đang chải tóc, tối nay cô có một cái hẹn café. Thế nên đẹp là điều đương nhiên,
Cánh cửa đang mở hé mà lại gần như được đạp phá ra:
- Rầm!
Thụy Anh giật mình nhìn:,
Đặng Hải?
Sao anh ta lại đột nhiên tới đây?
Còn nữa, nét mặt kia là sao?
Đặng Hải không nói chẳng rằng, thân hình cao lớn 1m87 của cậu gần như che lấp đi toàn bộ ánh sáng chiều tà hắt lên qua khung cửa, hung dữ vô cùng.
20 Duy Anh gần như nhảy vọt khỏi taxi, dựa theo số phòng mà hai người kia đưa cho vội vàng vào tìm kiếm. .
Cánh cửa phòng vừa bật mở, thân hình quen thuộc ngập lên trong mắt.