1 “Nghiễn Thai, Nghiễn Thai, ngươi ở đâu? Mau ra đây, đừng náo loạn nữa. ”
Từ trong tầng mây truyền ra tiếng gọi thâm tình, theo thanh âm dần dần tới gần, một thanh đại kiếm màu đen đang ở trong ngự hoa viên đủ loại kỳ hoa dị thảo bay tán loạn khắp nơi.
2 Phòng ngủ của Long Mặc cách phòng ngủ của Long Triển cùng Như Mặc rất xa, y cũng không thích người hầu gì đó, tâm tư Tư Mã Chiêu tuyệt đối rõ ràng như ban ngày.
3 Thấy hai mắt Ma Phong thoáng chốc biến đỏ, tiểu nhị đuôi dài suýt tí nữa sợ tới mức té lầu, đây là điềm báo điện hạ động sát khí, ai nha, ma tộc này rốt cục định làm gì thế, ngươi nói ngươi ngay cả cánh còn chưa biến mất được, lại còn xông lên khoe khoang kẻ mạnh giúp việc bất bình a, ta bây giờ bất quá chỉ bị đẩy một cái thôi, chẳng lẽ ngươi muốn liên lụy ta đợi tới chút nữa bị phân thây luôn sao? Ô ô ô, ta không cần a.
4 Ma Phong lại quay đầu đi, đối với hoàng tẩu khác người này, hắn đã sớm rõ tính cách cùng khuyết điểm đếm không xuể của đối phương. Nhưng thời khắc này, hắn vẫn rất muốn hét thật to: “Ta không biết hắn, ta cùng hắn không có quan hệ.
5 Sau đó Nghiễn Thai cùng Long Mặc cũng chẳng còn tâm tư dùng bữa, Nghiễn Thai từ tay Long Mặc lấy ra ít kim tệ bồi thường cho tiểu nhị đuôi dài, khiến nó cảm động không ngừng gập người thi lễ.
6 “Mua đồ a. ” Chương Du thực đương nhiên trả lời, rồi mới thở hồng hộc nói: “Ây, tu vi của ta còn cần phải nâng cao, xách nhiêu đây đồ mà đã thấy mệt rồi, hay là, đồ của ma giới nặng hơn? Thật kỳ quái, trước đây tại sao ta lại không phát giác chứ? Chẳng lẽ vì có ngươi bên cạnh sao? Khác.
7 Nghiễn Thai ngẩng đầu, nhìn nhìn chương ngư tinh lanh lợi đáng yêu đang cầm bồ câu nhai, lại nhìn nhìn Long Mặc uy vũ suất khí tựa như thiên thần hạ phàm đang ngồi cạnh mình, tương phản quá lớn với câu thúc thúc kia làm hắn nảy sinh ớn lạnh.
8 Có lẽ vì nguyên do luôn ở trên Vụ Ẩn Sơn tu luyện, tuy Nghiễn Thai sau khi tu thành hình người là một nam tử, nhưng đối với mấy thứ đại loại như hoa cỏ phong cảnh lại thập phần yêu thích.
9 Nhưng mà. . . . . Nhưng mà gia khỏa bên cạnh này trước nay chưa từng giấu diếm mục đích đối với mình, nếu mình phải ở trước mắt y cởi y phục, vậy không khác gì đưa dê vào miệng cọp sao? Tuy rằng nói hắn có thể nhân cơ hội này khảo nghiệm định lực của Long Mặc, nhưng ông trời ơi, hắn không cho rằng tên tiểu sắc lang đáng ghét này có thứ phẩm đức cao thượng tọa hoài bất loạn đó.
10 Mắt to chớp chớp, lông mi run run, dáng vẻ mơ mơ màng màng kia làm nước miếng của Long Mặc chảy ròng ròng. Chẳng qua còn chưa kịp chảy, hai mắt của Nghiễn Thai chớp cái hoàn toàn mở to.
11 “Thiết, nói thì nói vậy, chẳng lẽ ngươi lại không muốn ta đối xử tốt với ngươi? Ân, thứ phương thức sủng vô biên vô hạn vô pháp vô thiên này, ngươi lại không nghĩ muốn?” Long Mặc đơn giản nằm bên cạnh Nghiễn Thai, thưởng thức những sợi tóc đen tán loạn trên gối của Nghiễn Thai.
12 Long Mặc từ sao khi tu luyện long thần công, thường xuyên bế quan, bất quá mỗi lần dài nhất cũng không vượt quá hai mươi ngày, y nhớ Nghiễn Thai.
Cho nên, vào lúc Nghiễn Thai tìm đến Long Triển, hỏi y tu luyện long thần công như thế nào, nhận được câu trả lời “Xú tiểu tử kia rất không chuyên tâm, luyện như vậy, không biết tới bao giờ mới có thể luyện thành, ta trước đây chính là bế quan một lần liền từ ba tới năm năm, lâu nhất là mười hai mươi năm cũng không phải chưa từng bế qua.
13 “Ta cảm tạ y cái rắm. ” Long Mặc rống giận, trong nhất thời ngay cả hình tượng long thần cũng không để ý, mạnh bạo nói tục, còn phối hợp thủ thế tức giận, vung vẫy tay lớn tiếng mắng loạn.
14 Long Mặc cùng Nghiễn Thai trở về Vụ Ẩn Sơn dẫn đến náo động rất lớn.
Đông Hải long cung của Long Triển cùng Như Mặc mỗi ngày đều như xuyên lưu bất tức.
15 Tuy rằng đối với đại hôn, Long Mặc cùng Nghiễn Thai đều rất kín đáo, nhưng thật sự đến lúc thấy hôn kỳ ngày từng ngày tới gần, hai người vẫn là tràn ngập chờ mong.