1 Nhìn khắp Kinh thành, không có ai không biết, không có ai không hiểu hai nhà họ Tông, Hoàng Phủ, cho dù là người bên ngoài kinh thành, cũng khó đảm bảo không đối đại danh của bọn họ như sấm bên tai.
2 Thượng Thư Phủ.
Trên đại sảnh, nam nhân một thân quan phục khoảng chừng ngũ tuần đi đi lại lại, mặt đầy vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lau lau thái dương với tay áo nhỏ giọt mồ hôi, với râu tóc hoa râm của mình động thái càng tiêu sái mà phiêu động.
3 Trên đường phố náo nhiệt, tiếng rao hàng, hét to nối liền không dứt…
Phút chốc, sở hữu huyên náo tựa hồ đều dừng, mỗi người hai mắt đều nhìn về phía một người — thân lam nhạt nho sam, trong tay cây quạt nhẹ nhàng mà phe phẩy, vài lọn tóc đen theo gió phiêu lãng tung bay.
4 Tông Khúc Mặc cả người cứng đờ, động cũng không dám động một chút – không phải bị động tác Hoàng Phủ Chương động dọa đến, mà là chính hắn dường như hưng phấn lên đi! Không chỉ nói Hoàng Phủ Chương nóng, liền ngay cả không bị hạ dược hắn cũng oi bức chịu không nổi…
Nằm trên ngực hắn Hoàng Phủ Chương đánh cái rượu ợ lên, mơ hồ không rõ mở miệng: “Ngô! Thật là khó chịu…”
Tông Khúc Mặc rất nhanh bình phục chính mình, vỗ nhẹ mặt hắn, “Đại ca, đại ca… Ngươi có khỏe không?”
Nhưng là – rượu cùng mị dược hai bút cùng vẽ, làm cho Hoàng Phủ Chương bình thường tửu lượng cũng không tệ lắm bắt đầu có điểm ý thức tan rã, đối người bên ngoài một chút cũng chưa nghe thấy, hơn nữa ở trên người hắn bắt đầu cọ xát đứng lên, quần áo ma sát làm cho hắn hiện tại bị mẫn cảm cực độ da thịt vây hãm dần dần nổi lên phiếm hồng, ý nghĩa không rõ, từng hơi thở nhỏ ngắc quãng tràn ra khẩu.
5 Hoàng Phủ Chương không nhớ rõ chính mình như thế nào mà về nhà, hắn trong đầu chính là quanh quẩn lời nói Tông Khúc Mặc – Ngươi ở trên người ta cướp đi, ta sẽ trên người ngươi cướp lại…
Tẩy đi một phần mệt mỏi, nằm ở trên giường cũng như thế nào thật xem thường, Hoàng Phủ Chương đứng dậy vì chính mình rót một tách trà, chỗ tư mật có chút ẩn ẩn đau, nhưng dù sao cũng là một thân võ luyện, điểm ấy đau còn không có thể khiến hắn ngã xuống tiếp.
6 Mặt trời đã khuất, địa phương nơi cát vàng cuồn cuộn bao trùm trên mặt đất nóng bỏng, cả một cây cỏ nhỏ cũng khó sinh trưởng được vì khuyết thiếu những cơn mưa dễ chịu mà trở nên khô héo rũ rượi, tại địa phương này ngay cả người ở đều thưa thớt bóng dáng……
Đây chính là biên cảnh nơi binh doanh của Hoàng Phủ Chương đóng quân.
7 Tông khúc Mặc bất ngờ từ sau lưng ôm lấy Hoàng Phủ Chương đang không kịp phòng thủ, ướt sũng thân mình kề sát trụ hắn, xuyên thấu qua chất liệu y phục mỏng manh cảm thụ được hắn rắn chắc lại phiếm nhiệt thân hình.
8 Thời điểm hừng đông tờ mờ đến, Hoàng Phủ CHƯƠNG MỘT MÌNH LY KHAI SƠN ĐỘNG, MÀ TÔNG KHÚC MẶC LIỀN QUYẾT ĐỊNH TẠM THỜI Ở LẠI TRONG SƠN ĐỘNG. VỐN HOÀNG PHỦ CHƯƠNG LÀ MUỐN LÀM CHO TÔNG KHÚC MẶC THEO HẮN CÙNG NHAU HỒI DOANH, NHƯNG KHI TÔNG KHÚC MẶC HỎI HẮN CÓ PHẢI HAY KHÔNG CÙNG VỚI RẤT NHIỀU NGƯỜI NGỦ Ở CHUNG MỘT CÁI TRƯỚNG DOANH SAU KHI NHẬN ĐƯỢC CÂU TRẢ LỜI KHẲNG ĐỊNH (PHŨ PHÀNG) ĐÃ NGHĨ CŨNG NHẤT ĐỊNH CỰ TUYỆT, BẤT QUÁ HẮN LẠI YÊU CẦU HOÀNG PHỦ CHƯƠNG MỖI ĐÊM ĐỀU PHẢI LẠI ĐÂY…… Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Chương dậy lên hiện cảnh hoàng trán đêm qua, ngượng ngùng mặt phiếm lên một màu hồng, may mắn không bị Tông Khúc Mặc thấy, bằng không tránh không được lại là một trận triền miên.
9 Tông Khúc Mặc cười dài theo sau Hoàng Phủ Chương, xem Hoàng Phủ Chương khẩn trương hề hề che chắn cho mình, không khỏi cười nói: “Ta có thể tự bảo vệ chính mình được.
10 Trở lại quân doanh hai ngày, nguyên nhân có lẽ là do được rèn luyện võ học từ bé, thương thế trên người Hoàng Phủ Chương rất nhanh chóng hồi phục. Tuy rằng hắn đêm đêm đi thám thính tình hình man di là trái với quân quy, nhưng bởi vì đại chiến sắp tới hơn nữa lại bị trọng thương, cho nên vẫn chưa bị xử phạt.
11 Tông Khúc Mặc đi bên người Hoàng Phủ Chương, bất ngờ không kịp đề phòng bị y kéo lên lưng ngựa.
“Mặc, ngươi làm cái gì vậy……” Hoàng Phủ Chương khó hiểu hỏi, giãy dụa muốn xuống ngựa.
12 Trải qua suốt một đêm yêu thương của Tông Khúc Mặc, địa phương không thể cho ai biết trên người Hoàng Phủ Chương giờ phút này còn giống lửa đốt vô cùng khó chịu, đáng thương là hắn còn phải kỵ mã hồi kinh, này một đường xuống dưới, đau đến hẳn đổ mồ hôi lạnh, đau không dám nói, cố tình còn có người không biết thu liễm mà kích thích hắn.
13 Hoàng Phủ Chương đứng trước cửa phủ Thượng thư, vẫn cân nhắc nên như thế nào đi vào……
Nếu là theo đại môn đường hoàng đi vào, ắt phải đưa tới lời ra tiếng vào không cần thiết, dù sao việc đương triều tướng quân với thượng thư trở mặt đối người kinh thành mà nói đã không phải chuyện ngày một, ngày hai Nếu như là trèo tường mà vào, không khỏi dường như có chút lén lút……
Cứ như vậy do dự qua nữa chén chung trà, hắn vẫn là quyết định trèo tường mà vào, dù sao hắn chính là chột dạ!
Thật không biết có phải hay không trùng hợp, Hoàng Phủ Chương chân vừa mới theo tường chạm đất, Tông Khúc Mặc cũng thực đúng dịp theo trong phòng đi ra, hai người cứ như vậy duy trì tư thế bán ngồi cùng bộ dáng mở cửa nhìn nhau, tựa hồ đều vì sự xuất hiện của đối phương mà cảm thấy giật mình…… Còn có chút uất ức.
14 Tông Khúc Mặc hé ra khuôn mặt ngồi tại Hàm Tiếu Lâu, đối với bàn điểm tâm thượng phẩm trước mặt, Bích Loa Xuân Hàng Châu thượng hạng, nhưng y không có chút ngon miệng.
15 Nếu nói mặt Bao công là đen nhất, như vậy hiện tại nam nhân ngồi ở trên đại đường phủ Tướng quân khẳng định là Bao công tái thế.
Hoàng Phủ Chinh mặt đen có thể được so với than củi, nộ có thể so với mười tám vị La Hán, chỉ thấy hắn hai tay phát run chỉ vào nam tử tuấn bạt theo hắn vào nhà hô: “Ngươi này bất hiếu tử, quỳ xuống cho ta!”
Hoàng Phủ Chương không nói hai lời, quỳ gối trước mặt phụ thân.
16 Sáng sớm, hai phụ tử Tông gia liền mang theo sính lễ trân quý tiến đến tướng quân phủ cầu hôn.
Quản gia phủ tướng quân vừa thấy là quan lớn nhất phẩm triều đình Tông thượng thư tiến đến bái phỏng, cung kính đem phụ tử Tông gia nghênh vào trong phủ, phụng trà, hầu hạ không dám chậm trễ.
17 Thượng thư phủ giăng đèn kết hoa, chữ song hỉ đỏ rực to lớn càng phát ra hỉ sự khoái lạc.
Trên hỉ đường, hoàng đế cao cao tại thượng tọa ngay chính đường, Hoàng Phủ Chinh cùng Tông Khánh Lâm phân ra ngồi bên cạnh hoàng đế, chờ tân nhân đến hành lễ.