1 Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu, Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu.
Ba tháng Dương Châu thành khí tiết đẹp nhất trong năm, đào hồng liễu lục, bách hoa tranh diễm, tơ liễu bay tán loạn, như khói như nước, đầu đường cuối ngõ đều trông rất đẹp mắt.
2 Huyền triều có vị dị quân!
Bùi phủ nổi danh tuyệt sắc!
Không biết bắt đầu từ khi nào, hai câu nói này đã trở thành câu ca ngợi quen thuộc của người đời.
3 Bùi gia nhị công tử cũng không nói nhiều, dọc theo đường đi từ Dương Châu đến kinh thành phần lớn thời gian hắn đều ở trong kiệu, có khi vào khách *** ở trọ, hắn cũng dùng một cái mạn che mặt để hảo hảo che giấu dung nhan của mình.
4 Huyền Sưởng đế Lăng Phượng nghe nói đệ nhất mỹ nhân đã vào ở trong Lân Chỉ cung, trong lòng kích động nói không nên lời, hắn cũng biết phải phong một người nam nhân làm phi là chuyện hơi quá đà.
5 Lời này của Bùi Dật Viễn giống như sấm sét đánh giữa trời quang, đem Lăng Phượng đánh ngay tại chỗ không nói, mà sau khi nghe xong “Bài luận không có tiền” của hắn, Lăng Phượng mới thật sự lĩnh giáo đầy đủ phong thái của vị ái phi này.
6 Sáng sớm hôm sau, khi ánh dương quang chói mắt xuyên thấu qua song cửa sổ chui vào trong phòng, Bùi Dật Viễn mới chậm rãi mở mắt, hắn đưa tay gác trên hai mắt muốn che khuất ánh sáng chói mắt, đồng thời theo bản năng kéo cao chăn, muốn che mặt tiếp tục ngủ.
7 “Đồ ăn sáng nhiều lắm, giảm!”
“Không cần điểm tâm, triệt!”
“Quần áo nhiều lắm, thu!”
“Lá trà rất cao cấp, đổi!”
Như vậy một ngày trôi qua, hai người Tiểu An tử cùng Kiều Dương vội trong vội ngoài chỉnh đốn nội vụ Lân Chỉ cung.
8 Bùi Dật Viễn thập phần khách quan phân tích: “Hoàng Thượng đối ta thích, chỉ là bởi vì khuôn mặt này, nhưng theo thời gian trôi qua, người sẽ già đi, ta hôm nay là đẹp nhất, nhưng qua vài chục năm sau, xinh đẹp không còn, khi đó đối với Hoàng Thượng không có bất kỳ hấp dẫn nào nữa, cho nên Hoàng Thượng quyết không thể nào cùng ta đến già.
9 Tin tức Hoàng Thượng liên tục vài ngày đêm ngủ ở Lân Chỉ cung rất nhanh truyền ra khắp hậu cung, số lượng phi tần trong hậu cung cũng không nhiều lắm, cũng có người dần dần khẩn trương lên, chi nữ Thừa tướng là Trầm Tư Dung ban đầu rất được sủng ái, cũng chính là Thục phi nương nương là người đầu tiên nổi lên tâm bất mãn.
10 Khi đổi canh, Lăng Phượng đúng hẹn tới, chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, hắn đã sớm nghe tiểu thái giám nói lại, mà Thục phi cũng đã chạy đến trước mặt hắn phun ra một đống oán hận rằng Bùi Dật Viễn vũ nhục nàng như thế nào, bất quá hắn cũng không để ý lắm.
11 Mấy ngày trôi qua, Lăng Phượng quả nhiên theo đúng như lời hắn đã nói không hề đến Lân Chỉ cung nghỉ ngơi, Tiểu An tử cùng Kiều Dương không khỏi tiếc hận, cũng có chút cử chỉ thể hiện sự tức giận bất bình.
12 Suy tư như thế, Lăng Phượng bất tri bất giác mở miệng lầm bầm lầu bầu: “Quả nhiên là làm trẫm tức giận?”
Hắn đã nói sẽ có ban thưởng, Bùi Dật Viễn yêu tiền như vậy nhưng vẫn không tới, nguyên nhân chỉ sợ cũng không ngoài suy đoán của hắn đi!?
Một bên Thục phi nghe thấy Hoàng Thượng nói như vậy, trong lòng không khỏi mừng thầm: Thần phi kia thật đúng là không thể trông tướng mạo, quật cường như vậy, Hoàng Thượng sớm hay muộn có một ngày cũng sẽ chán ghét hắn.
13 Bùi Dật Viễn cũng kinh ngạc không thôi, bất quá là một chén mì bình thường mà thôi…
Bất quá nhìn hắn ăn vui vẻ như vậy, Bùi Dật Viễn cũng không nói nhiều, hoàng đế tư thế lang thôn hổ yết thật đúng là dọa người, xuất phát từ thiện ý, hắn liền đi tới vị trí chưa ai ngồi vốn dành cho hắn, cầm lấy chén rượu rót một chén rượu, đưa cho Lăng Phượng.
14 Ban đêm trong hoàng cung yên tĩnh dị thường, nghe cả tiếng ếch kêu bên hồ nước, bên cạnh tiếng dế râm rang thể hiện niềm hân hoan vui sướng, Lăng Phượng đã lâu không cảm thấy thoải mái tự tại như vậy.
15 Hoàng đế trong ngày sinh thần sủng hạnh một vị nam phi, việc này mặc dù không phải đại sự, nhưng trong và ngoài triều làm ra không ít lời đồn, phía trong thì có nữ nhân ở hậu cung cùng các thần tử bắt đầu âm thầm đánh giá tâm tư hoàng thượng, trong khi đó dân chúng cũng đem hoàng đế quái dị cùng Dương Châu tuyệt sắc gắn cùng một chỗ biên thành cố sự bắt đầu lưu truyền ra.
16 Hắn tính nết bá đạo trong mắt Bùi Dật Viễn xem ra càng giống một hài tử xấu nết, không biết nặng nhẹ, không phân tốt xấu, hết nhìn ra đại môn lại nhìn nhìn tay của mình.
17 Tính sai, thất sách, thất thố!
Sau buổi lâm triều không chút tập trung, Lăng Phượng hai mắt dại ra trực tiếp bay vào ngự thư phòng, đóng cửa phòng ngồi xuống xong, hắn lập tức vô thần ngã vào thư án trong ngự thư phòng, toàn bộ đầu óc đều là: trẫm hôn Dật Viễn, trẫm hôn Dật Viễn…
Tào công công hầu hạ bên người hắn lại càng hoảng sợ, trong lòng không kiềm chế nổi kỳ quái: gần đây Hoàng Thượng thường xuyên xuất hiện một vài biểu hiện khác thường, hay lại là có liên quan đến Thần phi nương nương? Cũng không biết Hoàng Thượng đối Thần phi nương nương rốt cuộc tâm tư ra sao, lúc trước đem hắn tạp thương còn khiến bên ngoài đều nghe được thanh âm mắng hắn, nhưng trong nháy mắt vừa vội vừa lo cho đòi ngự y vì hắn trị thương, biểu tình là đau lòng vô cùng, mà sau khi băng bó tốt miệng vết thương đi ra, Hoàng Thượng lại thành bộ dáng mất hồn mất vía, rốt cuộc là…
“Tào công công.
18 “Hoàng Thượng… Ngươi đang nói đùa đi?” Bùi Dật Viễn cứng ngắc cười, so với trước kia tăng thêm vài phần luống cuống, “Ngươi thích là nữ tử, mà không phải…”
“Chỉ cần thích, ta không quan trọng nam hay nữ.
19 Lão Thừa tướng phân tích cũng không phải không có lý, Lăng Phượng quả thật thích Bùi Dật Viễn, nhưng hắn vẫn nhớ rõ mình là thân phận “Đế vương”, tuy rằng hắn đem phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Bùi Dật Viễn, nhưng mỗi tháng hắn vẫn rất có quy tắc bố trí một ít thời gian đến chỗ các tần phi qua đêm, bởi vì hắn là Hoàng Thượng, hắn phải “Ơn trạch hậu cung”.
20 Mà không biết cho nên Lăng Phượng mới kích động chạy về tẩm điện, hắn đem tất cả bảo bối lục tung lên, từ trong đám ấy chọn ra một số đồ chơi hiếm lạ, dự định buổi tối sẽ mang tặng cho Dật Viễn.